Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 454

“Đương nhiên là ta từng gặp! Lúc ấy ta đi theo tông môn, đương nhiên từng

thấy tông chủ của Thánh Địa kia, hơn nữa, tông chủ của Thánh Địa kia còn từng

vỗ bả vai ta, nói thiên phú của ta rất tốt!”

Diệp Tung ngẩng đầu, kiêu ngạo nói.

Những lời này vang lên, đám người trẻ tuổi lại kinh ngạc, khen ngợi Diệp Tung

đủ kiểu.

Nhưng khiến Diệp Lạc không biết nên nói gì.

Hắn ta khen ngợi thiên phú của đối phương tốt sao? Sao hắn ta không biết.

Diệp Lạc không thể tiếp tục nhìn được nữa, da trâu này cho đối phương thổi,

đúng là khá lắm.

Tu vi không được tốt lắm, nhưng khoác lác thì rất lợi hại.

Diệp Lạc nghĩ, không có ý định vạch trần, đứng dậy đi tới trước bàn ngồi

xuống, đợi Đại Bỉ thường niên gì đó bắt đầu.



Cuối cùng, đợi nửa canh giờ xong.

Mấy gia đinh đi tới, nói bọn họ có thể ra ngoài chuẩn bị Đại Bỉ thường niên một

lát.

Biết rõ điểm này, Diệp Tung không tiếp tục khoác lác, mà dẫn đám người trẻ

tuổi đi ra ngoài.

Diệp Lạc thấy thế, cũng theo sau đội ngũ đi ra ngoài, làm một người tàng hình.

Đám người từ đài cao đi ra, đi tới trên quảng trường.

Trên quảng trường có rất nhiều trưởng lão đang duy trì trật tự, bảo đám người

trẻ tuổi đi rút thăm, quyết định thứ tự ra sân.

Diệp Lạc cũng đi theo rút thăm.

Khi hắn ta nhìn thấy tên mình rút thăm, sửng sốt rất lâu.

Chỉ thấy tên trên thẻ gỗ trong tay hắn ta: Diệp Tuyết.

Đây không phải là đường muội của hắn ta sao?

Diệp Lạc cảm thấy buồn cười.

Hắn ta đánh giá tiếp, có nên nhận thua hay không, tặng thắng lợi cho đường

muội này.

Dù sao hắn ta vốn không có ý định tham gia Đại Bỉ thường niên này.

Diệp Lạc nghĩ tới đây, lập tức cất kỹ thẻ gỗ này.

“Diệp Lạc!”

Bỗng nhiên phía sau truyền tới giọng nói.

Diệp Lạc hơi quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Diệp Tuyết từ bên quảng trường đi tới, cầm một thẻ gỗ trong tay, phía

trên viết, đúng là tên Diệp Lạc.

“Đường muội.”

Diệp Lạc xoay người cười, mở miệng chào hỏi.

“Diệp Lạc đường ca, vận may của huynh không được tốt lắm, hiệp đầu tiên đã

rút ngẫu nhiên là ta.”

Diệp Tuyết cười nói.

“Ừm… Vận may này đúng là không quá được.”

Diệp Lạc cười mà như không cười nói xong.

Đúng là vận may của hắn ta không được, hay là nói vận may của Diệp Tuyết

không được, cũng không biết.

“Đường ca, hai ta quen biết từ nhỏ, yên tâm đi, đợi lát nữa tỷ thí, ta sẽ không

dốc toàn lực, chỉ dùng một nửa thực lực, nếu đường ca có thể thắng ta, vậy thì

tính huynh thắng, huynh thấy thế nào?”

Diệp Tuyết thưởng thức thẻ gỗ trong tay, cười mở miệng.

“Có thể… Hả?”

Diệp Lạc vừa định đồng ý với Diệp Tuyết, bỗng nhiên hắn ta nhận ra được gì

đó, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Ở trong tầm mắt của hắn ta.

Một tia lưu quang bay tới rất nhanh.

Lưu quang này trong thời gian ngắn đã rơi vào tay Diệp Lạc.

Người khác không chú ý tới lưu quang này.

Rõ ràng lưu quang này hơn xa đám cảnh giới Trúc Cơ cảnh giới Luyện Khí,

thậm chí có thể cảm nhận được ở trong phàm tục…



Quảng trường Diệp phủ.

Diệp Lạc nhìn lưu quang trong lòng bàn tay mình, vừa định quan sát nội dung

bên trong.

Diệp Tuyết đứng bên cạnh hắn ta nhíu mày mở miệng.

“Diệp Lạc, huynh đang nhìn gì thế?”

Diệp Tuyết không nhìn thấy thứ gì trong tay Diệp Lạc, ở trong mắt nàng, Diệp

Lạc đang giang hai tay, không làm gì cả, cứ ngơ ngác nhìn như vậy, khiến nàng

cảm thấy rất kỳ lạ.

“Không có gì, ta còn chút việc, đi trước, lát nữa gặp ở đài luận võ.”

Diệp Lạc quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Tuyết, trong mắt hiện lên thâm thúy.

Sau khi nói xong, hắn ta xoay người đi tới rìa quảng trường.

Khi hắn ta xoay người, lờ mờ biến thành tông chủ của Thánh Địa, đại sư huynh

của Vô Đạo Tông một lần nữa, khí tức kiếm tiên thiên thượng vô cùng bức

người.

Diệp Tuyết nhìn Diệp Lạc quay người lại, trong lúc này vậy mà nhìn tới ngây

người.

Chuyện này…

Vì sao nàng cảm thấy, khí chất của Diệp Lạc này, còn mạnh hơn sư tôn tông

môn nàng vậy nhỉ?

Không có khả năng, không có khả năng.

Diệp Lạc chỉ là một người tu hành mấy năm mà thôi.

Sao có thể mạnh hơn sư tôn nàng.

Chuyện này không có khả năng.

Diệp Tuyết cố gắng lấy lại tinh thần, ra sức lắc đầu, đè ép rất nhiều ý nghĩ trong

lòng mình xuống, chỉ cho rằng mình nhìn nhầm.

Nàng xoay người muốn rời đi, đi chuẩn bị chuyện so đấu.

Trong đầu vẫn không quên được vừa rồi khi Diệp Lạc quay người lại.

Trong lòng không khống chế nổi xuất hiện nhiều ý nghĩ.

Có khả năng là Diệp Lạc đang ẩn dấu hay không?

Thực ra Diệp Lạc không phải là kẻ yếu gì đó, mà là cường giả cảnh giới Kim

Đan?

Dâng lên ý niệm này, Diệp Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Thực sự là vì vừa rồi khi Diệp Lạc quay người lại, cho nàng cảm xúc quá lớn.

Nghĩ đi nghĩ lại.

Diệp Tuyết vẫn định đợi ở trên Đại Bỉ, khi giao đấu với Diệp Lạc nhìn xem.

Nếu Diệp Lạc thực sự là cường giả cảnh giới Kim Đan, chắc chắn có thể đánh

bại nàng.

Nếu nàng có thể đánh bại Diệp Lạc, vậy chứng minh là nàng suy nghĩ nhiều.

Diệp Tuyết ôm ý nghĩ này, bước nhanh hơn.



[Cảm ơn đại thần Redworm đã gửi kim phiếu cho truyện ^^ Cuối cùng muội

cũng không bị nhầm giới tính ^^]
Bình Luận (0)
Comment