Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 482

Lúc trước không được, bây giờ có thể sao?

Đám tông môn ẩn thế Trung Châu?

Bọn họ có thẻ biết rất rõ nội tình và thực lực của đám tông môn ẩn thế Trung

Châu.

Bọn họ liên thủ với nhau, có lẽ mượn tên tuổi của Vô Đạo Tông mới có thể đè

ép được.

Nhưng hiện giờ mình Diệp Lạc đi qua, còn nói hắn ta có thể xử lý được?

“Đại sư huynh, huynh bước ra khỏi bước đó rồi ư?”

Trương Hàn lập tức ý thức được một chuyện, đồng tử co rụt lại, nhìn về phía

Diệp Lạc.

Đại Thừa!

Lúc trước Diệp Lạc đã sớm nói với hắn ta, hắn ta vẫn luôn thử bước ra một

bước, chẳng qua một bước đó quá khó bước ra.

Cho dù hắn ta thử kiểu gì, chỉ có thể có chút manh mối, nhưng rất khó vượt qua.

“Không có, còn kém nửa bước nữa, nhưng tuy chỉ bước ra nửa bước, nhưng áp

chế đám người đó, hẳn là đủ.”

Diệp Lạc lắc đầu, mở miệng nói.

“Đại Thừa…”

Nhắc tới từ ngữ này.

Trương Hàn và hai người còn lại đều cảm thấy áp lực.

Đó là cảm giác áp lực từ trên người đại sư huynh.

Bọn họ phát hiện, từ sau khi rời khỏi tông, tốc độ phát triển của đại sư huynh

càng lúc càng nhanh.

Bọn họ vốn còn có thể thấy được bóng lưng của đại sư huynh.

Hiện giờ bọn họ ngay cả bóng dáng đều không nhìn thấy.

Nhất là Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết, bọn họ đều chưa đụng tới cảnh

giới Đại Thừa này.

“Được rồi, lão nhị lão tam, còn có sư muội, các ngươi cần phải đẩy nhanh tốc

độ mới được, bằng không đợi ta thực sự bước ra bước đó, chênh lệch giữa

chúng ta sẽ càng lúc càng lớn, đến lúc đó không chừng ba người các ngươi liên

hợp lại cũng không phải đối thủ của ta.”

“Ta đi trước, chuyện ở nơi này giao cho các ngươi.”

Diệp Lạc xua tay nói.

Sau khi nói xong, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, bóng dáng xông lên tận trời,

kiếm khí từ hư không diễn sinh mà ra, hạ xuống dưới chân hắn ta, hình thành

một thanh phi kiếm.

Ngay sau đó, chân Diệp Lạc giẫm lên trên phi kiếm, bay nhanh về phía Trung

Châu.

Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, Đạm Đài Lạc Tuyết lẳng lặng nhìn Diệp Lạc rời

đi, không hề nghi ngờ trong lòng đều xuất hiện cảm giác áp lực.

Sau khi Diệp Lạc rời đi không lâu, Trương Hàn dẫn đầu mở miệng phá vỡ yên

tĩnh.

“Đại sư huynh đã đi, lão tam, sư muội, đừng có áp lực quá lớn, thiên tư của đại

sư huynh vô cùng yêu nghiệt, nhưng chúng ta cũng không kém.”

“Chỉ cần chúng ta cố gắng nhiều hơn, chắc chắn có thể đuổi theo bước chân của

đại sư huynh!”

Trương Hàn ôn hòa nói.

“Ừm, nhị sư huynh nói đúng, cho nên… Sư muội định rời đi một thời gian, nhị

sư huynh, còn có tam sư huynh dựng Thánh Địa, hai huynh làm thay ta được

không?”

Bỗng nhiên Đạm Đài Lạc Tuyết ngẩng đầu, trong đôi mắt lóe lên ý chí chiến

đấu.

“Hả? Cái gì? Xây dựng Thánh Địa thay ư? Chuyện này còn có thể làm thay

được sao? Sư muội, muội muốn đi đâu?”

Trương Hàn kinh ngạc.

“Đến Vân Châu xem!”

Đạm Đài Lạc Tuyết chậm rãi nói.

Sau khi nói xong, nàng dời mắt nhìn về phía Vân Châu.

Nàng vẫn luôn cảm nhận được, Giới Kỳ Bàn của nàng đang ở trạng thái tàn

khuyết, hình như còn bỏ quên thứ gì đó.

Dựa theo Giới Kỳ Bàn cho nàng biết, đồ bỏ quên ở phía Vân Châu.

Đạm Đài Lạc Tuyết vốn định rảnh rỗi lại đi xem.

Bây giờ bị Diệp Lạc kích thích, nàng định lập tức đi xem.

Lấy lại những thứ thiếu của Giới Kỳ Bàn, để tăng thực lực của bàn cờ.

Đến lúc đó, chỉ cần nàng lại ngộ ra cảnh giới Đại Thừa, không hẳn không thể

chiến đấu với đại sư huynh…



Trung Châu.

Trên một ngọn núi hẻo lánh.

Mấy tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu tụ tập ở nơi này lần nữa.

Đây đã là lần thứ N bọn họ tụ tập lại.

Vì chuyện của Vô Đạo Tông.

Lúc này, mấy tông chủ của tông môn ẩn thế đều ngồi trên ghế của mỗi người,

ngồi đối diện nhau, không ai mở miệng trước.

Bầu không khí có vẻ ngưng kết.

Khoảng một lúc lâu sau, mới có người mở miệng, phá vỡ bầu không khí ngưng

kết này.

Chỉ thấy Mạc Thành tông chủ của Trấn Thiên Tông mở miệng trước tiên.

“Sao thế, không phải ngày hôm nay tới bàn bạc chuyện của Vô Đạo Tông sao?

Sao đều không nói nữa?”

Mạc Thành ngồi trên ghế, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nhân vật

cấp bậc tông chủ.

“Phải nói cái gì? Triệu tập mọi người tới đây là Mạc Thành ngươi, không phải

bọn ta.”

Điện chủ của Vạn Hồn Điện thản nhiên đáp lại.

Thần thái vẫn không chút để ý.

Hoàn toàn không có ý tranh giành với Vô Đạo Tông.

“Ngươi thực sự không lo lắng, Vô Đạo Tông lặp đi lặp lại không ngừng mở

rộng ảnh hưởng nhiều lần, cuối cùng thay thế chúng ta sao?”

Mạc Thành đứng bật dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm điện chủ của Vạn Hồn Điện,

nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đừng lo lắng, nếu Vô Đạo Tông uy hiếp được địa bàn của Vạn Hồn Điện ta,

vậy ta dứt khoát đầu hàng luôn.”

Điện chủ của Vạn Hồn Điện hoàn toàn không thèm để ý.
Bình Luận (0)
Comment