Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 488

“Hiểu rõ thì tốt, tiếp tục xông qua tầng này đi, ta đã xông qua, cho nên không

cần tiếp tục xông qua nữa.”

Hoa Thần Y xua tay nói.

Đồ Tuyết Hi nghe thấy thế, vội vàng đứng chắn trước mặt Đồ Dạ Lân, muốn

xem tầng này xuất hiện cái gì.

Khi nàng chờ đợi, trên đám mây trước mặt được nàng biến đổi, không có bất cứ

thứ gì xuất hiện, toàn bộ đều có vẻ yên tĩnh.

Điều này khiến Đồ Tuyết Hi cảm thấy nghi ngờ.

Nàng quay đầu nhìn về phía Hoa Thần Y.

Lại phát hiện Hoa Thần Y cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, rõ ràng là không hiểu

nổi.

Khi hai người hoang mang, một giọng nói vang lên trong tháp.

“Chuyện đó… Mong ngươi… Trả lại quyền khống chế tầng thứ tư trong tháp

cho ta…”

Giọng nói vô cùng xấu hổ của tháp linh truyền tới.

Hoa Thần Y ngây ngẩn cả người.

Đồ Tuyết Hi cũng ngây ngẩn cả người.

Ngàn tính vạn tính, không tính tới vùng không gian này được Đồ Tuyết Hi cải

tạo xong, vậy mà trực tiếp khiến tháp linh của Trấn Ma Tháp mất đi lực khống

chế.

“Chuyện này… Sư muội, hai ngươi còn phải xông qua cửa trong tháp, không

bằng muội trả lại quyền khống chế cho tháp linh đi…”

Hoa Thần Y im lặng một lát, mở miệng nói.

“Được.”

Đồ Tuyết Hi gật đầu, vung tay lên, khôi phục nguyên dạng không gian trong

tháp.

Nhìn thấy cảnh này, Hoa Thần Y không biết nên nói gì.

Lúc trước khi hắn ta và Tô Hề xông qua cửa ải, vô cùng gian nan…

Mà lúc này đến lượt sư muội này, trở tay đã đoạt lấy quyền khống chế của tháp

linh…

Chẳng lẽ đây mới là phương thức qua cửa ải trong tháp chính xác?

Đánh tháp linh mới là phương thức chính xác nhất?

Ví dụ như Tô Hề Tô sư tỷ, hoàn toàn có thể khống chế tháp linh, khiến bọn họ

có thể qua cửa.

Còn hắn ta…

Trực tiếp đánh tháp linh không phải xong việc.

Đôi mắt Hoa Thần Y sáng lên, giống như hiểu rõ gì đó.

“Sư huynh, tháp này sắp bắt đầu khảo nghiệm, vậy ta và Dạ Lân đi trước đây.”

Bỗng nhiên Đồ Tuyết Hi quay đầu nhìn về phía Hoa Thần Y, mở miệng nói.

“Đi đi.”

Hoa Thần Y đứng ở bên kia, vẫn không nhúc nhích, gật đầu, sau đó lẳng lặng

nhìn Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân qua cửa ải.



Cùng lúc đó, bên kia, Vân Châu, chỗ sông Ngân Thiên.

Đạm Đài Lạc Tuyết đến nơi này, trong tay nàng là Giới Kỳ Bàn.

“Là nơi này.”

Đạm Đài Lạc Tuyết nhìn sông Ngân Thiên, lẩm bẩm nói.

Sở dĩ nàng tới đây, là Giới Kỳ Bàn chỉ dẫn cho nàng.

Nếu nàng đoán không sai, phía dưới con sông này, có thứ Giới Kỳ Bàn của nàng

thiếu.

“Nghe người ở bên này nói, nơi này tên là… Sông Ngân Thiên?”

“Sông Ngân Thiên chỗ Long Quân ư? Ta nhớ Long Quân không phải là phụ

thân của con hàng Ngao Ngự kia sao?”

Đạm Đài Lạc Tuyết nhớ tới chuyện này, im lặng thu hồi Giới Kỳ Bàn.

Nàng vốn muốn bày bàn cờ, tìm ở con sông này một lần.

Nếu là chỗ của phụ thân Ngao Ngự, đương nhiên là nàng sẽ không làm như thế.

“Đệ tử của Vô Đạo Tông Đồ Dạ Lân đến, mong Long Quân hiện thân gặp mặt.”

Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng mở miệng.

Giọng nói của nàng thêm vào lực lượng, truyền vào trong sông Ngân Thiên.

Sau khi nói xong.

Đạm Đài Lạc Tuyết lẳng lặng đứng tại chỗ chờ đợi.

Nàng tin tưởng, Long Quân ở trong sông Ngân Thiên sẽ tự mình tới.

Bất cứ cái gì, chỉ riêng mấy chữ đệ tử của Vô Đạo Tông, đủ khiến Long Quân ở

sông Ngân Thiên hiện thân gặp mặt.

Không nằm ngoài dự đoán của Đạm Đài Lạc Tuyết.

Một lúc sau, một tiếng long ngâm truyền từ trong sông Ngân Thiên đến…



Trên sông Ngân Thiên.

Bùm!

Một tiếng vang thật lớn, nước sông cuồn cuộn phóng lên trời.

Cùng với nước sông quay cuồng.

Một con Thương Long rất to bắt đầu bay ra, tiếng long ngâm rõ to truyền tới.

Rống!

Long uy từ trong sông Ngân Thiên bùng nổ ra.

Long uy này Ngao Ngự còn xa mới so sánh được.

Hai bên căn bản không cùng một cấp bậc.

Đạm Đài Lạc Tuyết đứng bên bờ sông Ngân Thiên không nhúc nhích chút nào,

cứ đứng ở đó như vậy, quanh người lóe lên từng đợt hào quang, dễ dàng cản lại

nước sông.

Đạm Đài Lạc Tuyết lẳng lặng nhìn sông Ngân Thiên đang quay cuồng ở phía

trước.

Trong đôi mắt màu vàng của nàng là không bận tâm, giống như từ đầu tới cuối

không bị nước sông quay cuồng dọa sợ.

“Đệ tử của Vô Đạo Tông, đệ tử sở trường về cờ, Đạm Đài Lạc Tuyết sao?”

Thương Long bay ra khỏi sông Ngân Thiên xong, nhanh chóng biến thành hình

người, rơi xuống trước mặt Đạm Đài Lạc Tuyết.

Biến hóa thành hình người, đúng là bộ dạng của Ngao Dạ.

“Không sai, Long Quân, chính là tại hạ!”

Đạm Đài Lạc Tuyết gật đầu, thản nhiên đáp lời.

“Xin hỏi các hạ đến tìm ta, là có chuyện gì?”

Long Quân Ngao Dạ vô cùng khách sáo, trong lời nói đều tràn ngập tôn kính

đối với Đạm Đài Lạc Tuyết.

Dù sao đây là đệ tử của Vô Đạo Tông.

Với danh vọng của Vô Đạo Tông ở đại lục Thần Hành hiện giờ, chỉ ba chữ đã

đủ khiến thế lực một phương bị ép không thở nổi.
Bình Luận (0)
Comment