Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 490

Gần đây hai Thánh Địa điều động chiến lực, đương nhiên là lão ta biết, nhưng

chuyện liên quan tới Vô Đạo Tông, lão ta không dám hỏi thăm nhiều.

Hiện giờ có người ở đây, đương nhiên là lão ta cần phải hỏi thăm một chút.

“Ừm, chính là chuyện này.”

Đạm Đài Lạc Tuyết gật đầu nói.

“Vậy xin hỏi là thành lập tiểu tông môn gì?”

Ngao Dạ vô cùng tò mò hỏi.

“Thánh Địa, bên Thương Châu.”

Đạm Đài Lạc Tuyết trả lời.

“Thánh Địa tính là tiểu tông môn sao?”

Long Quân Ngao Dạ trầm mặc.

Thánh Địa đều xem như tiểu tông môn?

Vậy những tông môn dưới Thánh Địa, tính là gì?

Hay là nói, còn không tính là thứ gì.

“Tính.”

“Được rồi Long Quân, ta phải đi, lần sau gặp lại.”

Đạm Đài Lạc Tuyết gật đầu, không nói thêm gì nữa, xoay người hóa thành lưu

quang bay lên.

Long Quân Ngao Dạ còn đứng tại chỗ, không muốn nói cái gì.

Lão ta vẫn đang hoài nghi.

Thánh Địa tính là tiểu tông môn.

Dưới Thánh Địa, không tính là thứ gì…

Vậy sông Ngân Thiên của lão ta tính là gì?



Trong khu vực Đông Châu.

Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.

Trấn Ma Tháp.

Tầng thứ 9.

Khi Hoa Thần Y dẫn theo Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đi tới, vẻ mặt Hoa Thần

Y đều nghiêm trọng.

Tầng thứ 9 này, đây là tầng hắn ta và Tô sư tỷ không thể xông qua.

Lúc trước bọn họ bị bắn rơi ở tầng thứ 9.

Các tầng khác của Trấn Ma Tháp, hắn ta đều đã xông qua, cho nên lúc trước

không cần xông qua, chỉ cần đi theo Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân là được.

Mà lúc này bước vào tầng thứ chín, thì đại biểu hắn ta cũng cần xông qua,

không thể tiếp tục xem diễn.

“Sư muội, tầng thứ chín này khó hơn tám tầng khác một chút, tuyệt đối không

thể lơ là.”

Hoa Thần Y mở miệng.

“Ừm, sư huynh ta đã rõ.”

Đồ Tuyết Hi gật đầu, bình tĩnh đứng đó, đôi mắt vẫn tràn ngập ngân quang như

cũ, giống như một vị thần.

Nghe thấy những lời này, Hoa Thần Y không muốn nói thêm gì nữa, hắn ta dời

mắt nhìn về phía Đồ Dạ Lân.

Hiện giờ trong ba bọn họ, chỉ có Đạm Đài Lạc Tuyết không có năng lực tự bảo

vệ mình.

Hắn ta nên lo lắng, hẳn là Đồ Dạ Lân mới đúng.

Nghĩ như vậy, Hoa Thần Y ngồi xổm xuống, nắm tay Đồ Dạ Lân.

“Sư đệ, đợi ở đây có khả năng sẽ nguy hiểm, đệ đứng ở chỗ này, không được đi

đâu, nơi này là vùng đất ngay rìa, sát đại môn, có vẻ an toàn, đệ biết không?”

Hoa Thần Y vô cùng kiên nhẫn nói.

“Sư huynh, ta đã rõ.”

Đồ Dạ Lân nhu thuận gật đầu.

“Ừm.”

Hoa Thần Y không nói gì thêm, ừ một tiếng, một tay đặt lên lưng Đồ Dạ Lân.

Ngay sau đó, chỉ thấy khắp nơi cơ thể hắn ta lóe lên từng đợt quang mang lục

sắc, một phù văn như ẩn như hiện ở mặt ngoài làn da hắn ta, khí tức thuộc loại

sinh cơ tràn ngập mà ra.

Tay của Hoa Thần Y tụ tập một đám quang mang lục sắc.

Chỉ thấy hắn ta đặt quang mang lục sắc này trên lưng Đồ Dạ Lân.

Có ánh sáng sinh mệnh thuần túy ở đây, Hoa Thần Y có thể yên tâm hơn một

chút.

Nhỡ đâu trong lúc không cẩn thận, dao động của chiến đấu ảnh hưởng tới Đồ

Dạ Lân.

Ánh sáng sinh mệnh này cũng có thể lập tức khôi phục vết thương của Đồ Dạ

Lân như cũ, không cần lo lắng Đồ Dạ Lân gặp chuyện không may.

“Sư huynh, đến đây.”

Bên kia Đồ Tuyết Hi giống như cảm nhận được gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu

lên, nhìn phía trước.

Hoa Thần Y ngồi xổm nghe thấy thế, cũng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.

Tầng thứ chín của Trấn Ma Tháp khác với những tầng khác, phần lớn tầng khác

đều có một không gian chuyên thuộc.

Nhưng tầng thứ chín của Trấn Ma Tháp thì khác.

Tầng thứ chín không có không gian gì.

Giống như đang ở trong một vùng đất trống.

Bốn phía đất trống khắc họa vô số phù văn kỳ lạ.

Mà lúc này, trong vùng đất phía trước, vô số ánh huỳnh quang tự nhiên xuất

hiện, nhanh chóng hội tụ với nhau, giống như muốn hình thành thứ gì đó.

“Sư muội, cẩn thận.”

Hoa Thần Y nhẹ giọng nói một câu, bóng dáng cử động, nhanh chóng lao tới

chỗ đất trống.

Ý của hắn ta rất đơn giản, muốn giao chiến trong phạm vi đất trống, tránh lan

tới gần Đồ Dạ Lân.

“Sư huynh yên tâm.”

Bóng dáng Đồ Tuyết Hi cử động, cũng bay lên, đạp không mà đi, đi tới khu vực

đất trống.

Hai người nói một câu, thì không nói thêm gì nữa, ánh mắt lập tức nhìn chằm

chằm phía xa.

Trong đất trống tầng thứ chín.

Vô số ánh huỳnh quang hội tụ.

Hội tụ một lúc sau, hình thành một thứ gì đó như viên trân châu.

Hạt châu vừa mới hình thành, chỉ trong nháy mắt một bóng người vạm vỡ xuất

hiện.

Khí thế của bóng người này bá đạo còn mang một chút theo cổ xưa chi ý, giống

như là bá chủ tuyệt đối thời Viễn Cổ.

Mà viên trân châu kia là một con mắt trong bóng người này.

“Sư muội cẩn thận, ở tầng thứ 9 này thực sự không đơn giản, hạt châu kia diễn

sinh thành bóng dáng không biết, rất cường đại, nếu như bị tấn công sẽ rất phiền

phức!”

“Còn nữa…”

Hoa Thần Y còn muốn nói gì đó với Đồ Tuyết Hi.

Nhưng không đợi hắn ta nói xong.

Bóng người đang đứng kia bắt đầu chuyển động, một quyền đánh về phía Hoa

Thần Y.
Bình Luận (0)
Comment