Một lúc lâu sau, Đồ Tuyết Hi đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, nâng đầu lên, mở
miệng định hỏi gì đó.
Không đợi Đồ Tuyết Hi nói chuyện.
Một giọng nói chậm rãi truyền tới.
“Ba vị, không biết có rảnh không? Ta có mấy vấn đề muốn hỏi các vị.”
Giọng nói này truyền đến.
Chỉ trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của đám Hoa Thần Y.
Ba người vội vàng quay đầu, nhìn về phía xa.
Chỉ thấy một bóng người còng lưng chậm rãi đi tới.
Bóng người còng lưng này đúng là Bạch Trạch.
“Tiền bối.”
Hoa Thần Y vội vàng mở miệng.
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân không biết Bạch Trạch là ai.
Hoa Thần Y thì biết sự tồn tại của vị này…
…
Cửa Giới Luật Điện.
Hoa Thần Y dẫn theo Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân, chạm mặt với Bạch Trạch.
“Tiền bối.”
Hoa Thần Y quyết định rất nhanh, hành lễ vấn an với Bạch Trạch.
“Tiền bối.”
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân cho dù không rõ chân tướng, nhưng bọn họ nhìn
động tác của Hoa Thần Y, cũng có thể biết được, có lẽ người trước mặt không
đơn giản.
Đương nhiên là bọn họ không nói gì thêm.
Mà lựa chọn cùng hành lễ với Hoa Thần Y.
“Ừm, ba vị, ta có vấn đề khó muốn hỏi các vị, không biết các vị có thể giải đáp
hay không?”
Bạch Trạch cười hì hì mở miệng.
“Tiền bối có vấn đề gì, có thể hỏi, nếu vãn bối biết, chắc chắn sẽ giải đáp.”
Hoa Thần Y làm đủ lễ nghi, cười nói.
“Chuyện này cũng không phải vấn đề đặc biệt gì, chỉ là ta muốn hỏi một chút,
các ngươi bái Sở tông chủ làm vi sư như thế nào, ta muốn hỏi chính là, quá trình
các ngươi bái Sở tông chủ làm vi sư.”
Bạch Trạch chậm rãi mở miệng, dò hỏi.
Nghe thấy những lời này.
Hoa Thần Y sửng sốt một lát, lập tức không nghĩ nhiều, nói chuyện khi mình ở
Y Cốc, chạm mặt với sư tôn ra.
Bạch Trạch lẳng lặng nghe xong.
Không mở miệng nữa, mà im lặng dời mắt nhìn về phía Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ
Lân, muốn nghe chuyện xưa của hai người này.
Lão ta cũng nhìn ra được, Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân đều là hồ yêu có thiên
phú tuyệt luân.
Một người trong đó lại càng đạt được vật của người thời đại với lão ta để lại tán
thành, có thể thấy thiên phú rất mạnh.
Đối mặt với ánh mắt của Bạch Trạch.
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân giống như hiểu rõ chuyện gì, nhao nhao mở miệng,
nói chuyện mình gặp sư tôn ra.
Bạch Trạch nghe xong toàn bộ, không khỏi rơi vào trầm tư.
Dựa theo lời ba người này nói.
Hoàn toàn là mắt nhìn của Sở đạo hữu quá mạnh.
Trực tiếp tìm được mấy tên đệ tử này, không liên quan gì tới mấy tên đệ tử này.
Nếu nói về mắt nhìn…
Vậy lão ta không được như vậy.
Bạch Trạch nhíu mày.
Lão ta căn bản không có cách nào đạt được tin tức gì từ chỗ Sở Duyên.
Xem ra không có biện pháp.
Chỉ có thể dựa vào chính mình.
Bạch Trạch thở dài một hơi.
“Ừm, được rồi, đa tạ ba vị.”
Tuy không có được tin tức hữu dụng gì, nhưng Bạch Trạch vẫn vô cùng lễ phép
nói lời cảm ơn.
“Tiền bối quá khách sáo rồi.”
Hoa Thần Y vội vàng nói.
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân ở phía sau thấy thế, vội vàng nói lời cảm ơn theo.
“Ừm, các ngươi hẳn là còn chuyện khác? Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy ta
đi trước đây.”
Bạch Trạch cười hì hì nói.
“Không có gì không có gì.”
Hoa Thần Y khách sáo nói.
Bạch Trạch nghe thấy thế, không nói gì thêm, nhìn thoáng qua Đồ Dạ Lân với
hàm ý sâu xa, không nhiều lời nữa.
Lão ta gật đầu với ba người, xoay người muốn rời đi.
Hoa Thần Y nhìn theo Bạch Trạch rời đi.
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân cũng nhu thuận đứng phía sau Hoa Thần Y, không
nói câu nào.
Mãi đến khi Bạch Trạch rời đi xong.
Đồ Tuyết Hi và Đồ Dạ Lân mới mở miệng hỏi.
“Sư huynh, vị vừa rồi… Tiền bối đó là ai thế?”
“Đúng vậy, sư huynh, vị tiền bối vừa rồi là vị đại năng nào đó của Vô Đạo Tông
chúng ta ư?”
Hai con hồ yêu vô cùng tò mò hỏi.
“Ừm, dựa theo quyển sách mấy sư huynh sư tỷ để lại, đúng vậy, là người của
Vô Đạo Tông chúng ta, một vị thần bí mà cường đại, nhưng mà ta chưa từng
thấy tận mắt, toàn bộ đều nghe sư huynh sư tỷ nói.”
Hoa Thần Y nhìn thoáng qua hai con hồ yêu, gật đầu nói.
“Sư huynh sư tỷ… Sư huynh, huynh có thể nói cho bọn ta nghe, chuyện xưa của
mấy sư huynh sư tỷ hay không?”
Đồ Tuyết Hi đột nhiên mở miệng, vô cùng tò mò hỏi một câu.
Những lời này vừa nói ra.
Lông mày Hoa Thần Y nhíu lại, bất chợt vẻ mặt trở nên hưng phấn, giống như
bảo hắn ta nói những lời này, hắn ta vô cùng vui sướng.
“Chuyện này nói ra thì dài, chúng ta phải xếp theo bối phận trước đã, Tô Hề Tô
sư tỷ đứng thứ năm, mà ta là thứ sáu, Tuyết Hi sư muội thứ bảy, Dạ Lân sư đệ
thứ tám, phía trên chúng ta, còn có ba vị sư huynh, một vị sư tỷ.”
[Chưa xong còn tiếp]