Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 498

“Đúng vậy, tìm hai đệ tử này đã tốn rất nhiều sức lực của bổn tọa, có thể không

hiếm thấy được sao?”

Sở Duyên thản nhiên nói.

“Sở đạo hữu nói có lý, như vậy ta đã rõ, không còn chuyện gì khác, vậy ta

không nói với Sở đạo hữu nữa, ta đi xuống núi trước đây.”

Bạch Trạch cười khổ nói.

Không có ý định nói thêm gì nữa.

Chuyện tìm đệ tử, lão ta chỉ có thể tự mình làm.

“Ngươi đã muốn xuống núi, vậy ta không ngăn cản, nếu xuống núi xong gặp

phải kẻ địch không thể đối kháng, có thể lên núi tìm ta, ta sẽ ra mặt thay ngươi,

ngươi hiểu chưa?”

Sở Duyên thản nhiên nói.

Mới mở miệng chính là muốn che chở Bạch Trạch.

Theo ý hắn, Bạch Trạch chỉ là một cảnh giới Luyện Khí.

Ở giới Tu Tiên hiện giờ, đó là tầng thấp nhất.

Ra ngoài rất dễ bị bắt nạt.

Dù gì Bạch Trạch này cũng là người của Vô Đạo Tông bọn họ, nếu như bị bắt

nạt, hắn ra tay giúp đỡ là chuyện rất bình thường.

“Được.”

Bạch Trạch không phản bác gì, mà cười gật đầu.

Bất chợt, lão ta đứng dậy đi tới dưới chân núi.

Sở Duyên im lặng đứng ở đó, nhìn theo Bạch Trạch rời đi.

“Vừa rồi ta muốn làm gì nhỉ?”

Sở Duyên cúi đầu trầm tư.

Một lát sau, đột nhiên hắn mới nhớ tới.

Hắn phải mau chân xem hai đệ tử kia.

Mà lúc này nghĩ lại, vẫn là thôi.

Lên đó, trạng thái vô địch sẽ đóng.

Đến lúc đó biến thành phàm nhân, không được tốt lắm.

Loại cảm giác khổ sở vì là phàm nhân này.

Thôi.

Vẫn nên tiếp tục ngồi đây thì hơn.

Sở Duyên nghĩ một lát, đánh mất ý nghĩ này, lựa chọn tiếp tục ngồi ở đây.

Dù sao có hệ thống đảm bảo, đệ tử nhất định sẽ thành phế vật.

Hắn cũng không cần quan tâm gì đó.

Đối với hệ thống hắn vẫn vô cùng tin tưởng.

Có câu nhất định sẽ phế này của hệ thống, cho dù bốn đệ tử đâm sau lưng hắn,

Diệp Lạc, Trương Hàn, Tô Càn Nguyên, Đồ Dạ Lân đều đến, hắn đều khó có

khả năng thất bại.

Sở Duyên vô cùng tự tin đối với chuyện này.



Bên kia, Thương Châu, chỗ 54 dãy núi Cổ Thiên Phong.

Nơi này là nơi có số mệnh cường thịnh nhất ở Thương Châu.

Cũng là nơi Đạm Đài Lạc Tuyết xây dựng Thánh Địa.

Lúc này, trên một ngọn núi cao nhất trong 54 dãy núi.

Đạm Đài Lạc Tuyết mặc thanh y, im lặng đứng trên đỉnh núi, để mặc gió mạnh

gào rít thổi mái tóc nàng múa loạn, nàng đều không để ý.

Ở trong mắt nàng, chỉ có một người.

Chính là Diệp Lạc giẫm chân lên phi kiếm, lơ lửng giữa không trung, giống như

kiếm tiên tuyệt thế.

“Sư muội, muội phải chuẩn bị trước mới được, đợi bên Cổ Châu có phản ứng,

muội cùng lúc tuyên bố, thành lập Thánh Địa biết không?”

Diệp Lạc cũng đang nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết, mở miệng dặn dò.

Bọn họ lấy lực lượng của hai Thánh Địa, rất dễ dàng bình định Thương Châu và

Cổ Châu, còn bắt đầu hội tụ số mệnh, thành lập Thánh Địa.

Hiện giờ là thời khắc mấu chốt thành lập Thánh Địa.

Dựa theo tính toán của bọn họ, là để Trương Hàn đi giúp Tô Càn Nguyên thành

lập Thánh Địa, mà Diệp Lạc trợ giúp Đạm Đài Lạc Tuyết thành lập Thánh Địa.

Hơn nữa đã giao hẹn xong, hai bên đều chuẩn bị tốt, chỉ cần một châu bắt đầu

thành lập, hội tụ toàn bộ số mệnh hình thành Thánh Địa, một phương khác cũng

bắt đầu.

Hai phe cùng bắt đầu, chuyện này cũng có trợ giúp đối với số mệnh của hai

châu.

“Đại sư huynh, ta đã rõ.”

Đạm Đài Lạc Tuyết hơi gật đầu, nói.

“Ừm, đã rõ là được, ngoài ra, sư muội, tu hành của muội cũng cần nhanh hơn

một chút, khoảng cách giữa ta và muội càng lúc càng xa rồi.”

Diệp Lạc chắp hai tay ở sau lưng, chân giẫm lên phi kiếm, mỉm cười nói.

“Không, tuy hiện giờ sư muội không phải là đối thủ của đại sư huynh, nhưng

khoảng cách với đại sư huynh, tuyệt đối không có khả năng càng ngày càng

xa!”

Đạm Đài Lạc Tuyết không thấy rằng, khoảng cách giữa nàng và Diệp Lạc càng

ngày càng xa.

Nàng đạt được hai lọ cờ, bù lại Giới Kỳ Bàn.

Thực sự muốn luận chiến lực, nàng cảm thấy nàng chắc chắn kéo gần khoảng

cách hơn với đại sư huynh mới đúng.

“Sư muội, muội không tin à?”

Diệp Lạc cười nói.

“Không tin!”

Đạm Đài Lạc Tuyết quả quyết lắc đầu.

“Vậy chúng ta so tài một trận đi?”

Diệp Lạc mỉm cười nói.

“Được!”

Đạm Đài Lạc Tuyết gật đầu, trong mắt cũng dấy lên ý chí chiến đấu.

Nàng vẫy tay, Giới Kỳ Bàn xuất hiện trên tay.

Khác với trước đây, lúc này trên Giới Kỳ Bàn xuất hiện hai lọ cờ.

Khi Đạm Đài Lạc Tuyết muốn trực tiếp ra tay.

Diệp Lạc lại ngăn cản.

“Sư muội, nơi này là nơi muội sắp xây dựng Thánh Địa, đừng so tài ở nơi này,

nếu phá nơi này của muội, vậy thì không hay đâu.”

“Theo ta lên trời chiến đấu.”

Một tay của Diệp Lạc để sau lưng, một tay vẫy tay với Đạm Đài Lạc Tuyết.

Ngay sau đó, lòng bàn chân hắn ta cử động, hóa thành kiếm quang bay nhanh

lên bầu trời.

Đạm Đài Lạc Tuyết nghe thấy thế, không chần chừ, tay nâng bàn cờ, đạp không

mà đi, đuổi theo Diệp Lạc.
Bình Luận (0)
Comment