Nhưng con mẹ nó tên tông môn thì quá đáng.
Cái gì mà Hướng Đạo Tông là vì hướng về Vô Đạo Tông, những lời này ngươi
cũng mở miệng nói ra được?
Ngươi là đại đệ tử của Hướng Đạo Tông, sao có thể nói ra những lời như thế?
Bạch Trạch cố nén lửa giận, đi ra khỏi cung điện.
Lão ta sợ lão ta tiếp tục nghe, sẽ không nhịn nổi bùng nổ lên, liều mạng với
Thiên Địa, cũng muốn khiến tro cốt của đệ tử này bị đốt sạch.
Bạch Trạch đi ra ngoài cung điện, nhìn bốn phía cung điện còn chưa xây cất
xong, chỉ có thể tự mình ra tay, chậm rãi xây dựng.
Lão ta thở dài, bắt đầu làm việc bắt đầu cuộc sống.
…
Cùng lúc đó.
Trong thành Ngân Nguyệt.
Khách điếm Tiên Túy, tầng ba.
Sở Duyên ngồi ở chỗ này, ăn một ít đồ ăn phàm tục.
Hiện giờ thực lực chân thật của hắn chỉ là phàm nhân.
Phàm nhân thì cần ăn cơm.
Sở Duyên bởi vì từ cảnh giới cao rớt xuống, sẽ hấp thu linh khí, cho nên có thể
dựa vào linh khí duy trì mong muốn của cơ thể.
Nhưng vẫn không ăn gì, hắn vẫn có chút khó chịu.
Hiện giờ ăn mấy thứ này, nhất thời tốt hơn nhiều.
Ở bên cạnh bàn, chưởng quầy cẩn thận đứng, không dám nói thêm câu nào.
“Ngươi đứng làm gì? Ngồi xuống cùng ăn đi.”
Sở Duyên kêu lên với chưởng quầy, chỉ chỗ trống bên cạnh hắn.
“Không, không cần, tông chủ, ngươi ăn là được.”
Chưởng quầy nhìn thoáng qua quang điểm kim sắc quanh người Sở Duyên,
không khỏi nuốt nước bọt, không dấu vết lùi về sau mấy bước.
Sợ bị những quang điểm kim sắc này đụng tới, lão ta sẽ ngoẻo.
“Được rồi, không ăn thì không ăn.”
Sở Duyên cũng không miễn cưỡng, xua tay nói.
“Ừm, tông chủ ngươi ăn là được, không cần phải để ý tới ta.”
Chưởng quầy cố nở nụ cười, mở miệng nói.
“Ừm, đồ ăn này của ngươi làm không tệ, thế nào, có hứng thú mở chi nhánh
dưới chân núi của ta hay không?”
Sở Duyên khẽ nhấp một ngụm rượu, nhìn về phía chưởng quầy mời.
Hắn thực sự muốn chưởng quầy tới dưới chân núi mở chi nhánh.
Như vậy hắn muốn ăn gì đó không cần chạy xa như vậy.
Hắn vốn cho rằng cho chưởng quầy một chút tâm lý phụ đạo, mới có thể
khuyên bảo chưởng quầy mở khách điếm dưới núi Thiên Vụ.
Kết quả không ngờ tới chưởng quầy vừa nghe, kích động tới mức gương mặt đỏ
bừng.
Một tay nâng bàn ăn cơm của Sở Duyên lên.
Sở Duyên: “?”
…
Trong khu vực Đông Châu.
Thành Ngân Nguyệt, khách điếm Tiên Túy, tầng ba.
Sở Duyên nhìn cái bàn trước mặt mình bị hất đi, lại nhìn chưởng quầy gương
mặt đỏ bừng.
Gương mặt hắn đều đã âm trầm.
Ngươi nói ngươi không muốn đi, vậy thì đừng đi.
Con mẹ nó đến mức phải lật bàn sao?
“Được rồi được rồi, ngươi không muốn đến đó mở chi nhánh, vậy thì đừng đi.”
Gương mặt Sở Duyên âm trầm xua tay, nói như vậy.
“Hả? Đợi đã! Tông chủ! Ta không có ý này, thật đó, ta không phải ý này! Ta chỉ
là quá kích động, không cẩn thận lật đổ!”
“Tông chủ ngươi đợi một lát, ta đi dặn dò, bảo người làm một bàn đồ ăn khác!”
Chưởng quầy vội vàng nói.
Gương mặt đỏ bừng nhanh chóng trắng bệch.
Có thể dựa vào Vô Đạo Tông, đương nhiên là chuyện tốt.
Nhưng nếu đắc tội tông chủ của Vô Đạo Tông, chuyện tốt gì đó đều không còn.
“Cho nên nói, rốt cuộc ngươi có nguyện ý đến đó mở chi nhánh hay không?”
Sắc mặt Sở Duyên không được tốt lắm.
“Nguyện ý! Đương nhiên là ta nguyện ý 100%! Vừa rồi ta nghe có thể đến dưới
chân núi của tông chủ mở chi nhánh, quá kích động, cho nên mới làm ra hành
động như vậy!”
Chưởng quầy vội vàng nói.
“Nói như vậy, ngươi nguyện ý rồi hả?”
Sở Duyên nhíu mày hỏi.
“Nguyện ý! Ta nguyện ý 100%!”
Chưởng quầy nhanh chóng trả lời, sợ trả lời chậm, cơ hội sẽ không còn.
“Vậy thì được, địa chỉ của tông ta ở phía nam Đông Châu… Bổn tọa nói với
ngươi, có lẽ ngươi không tìm được như vậy đi, lát nữa bổn tọa còn có việc phải
làm, đợi bổn tọa xử lý mọi chuyện xong, khi trở về sẽ thuận tiện đón ngươi,
ngươi chuẩn bị đồ là được.”
Sở Duyên nghe thấy thế, chậm rãi mở miệng nói.
Trong lòng hắn cũng im lặng nhẹ nhàng thở ra.
Chịu là được.
Như vậy đồ ăn trong tương lai của hắn có thể được đảm bảo.
“Được được, ta đi chuẩn bị một cái bàn mới, lại chuẩn bị món ngon cho ngươi,
tông chủ ngươi đợi một lát!”
Chưởng quầy vội vàng nói một câu, muốn xoay người rời đi.
“Ngươi đợi đã.”
Sở Duyên gọi chưởng quầy lại.
“Tông chủ, còn chuyện gì dặn dò sao?”
Trên gương mặt khẩn trương của chưởng quầy cố nặn ra tươi cười, dò hỏi.
“Tìm cái ghế ngồi xuống đi, bổn tọa không cần món ngon gì, có một số việc
muốn hỏi ngươi.”
Sở Duyên chậm rãi nói.
Nghe thấy những lời này.
Chưởng quầy nhanh chóng tìm một cái ghế ngồi xuống, di chuyển tới ngồi bên
cạnh Sở Duyên.
“Tông chủ, ngươi có chuyện gì muốn hỏi, cũng có thể nói ra, ta chắc chắn hễ
biết thì sẽ nói, hễ nói thì sẽ nói hết.”
Giọng nói của chưởng quầy mang theo ý lấy lòng