Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 557

“Diệp đạo hữu nói gì vậy, chúng ta đều là người quen cũ, cần gì khách sáo như

thế.”

“Đúng vậy đúng vậy, tuy rằng các ngươi đã không quá thân thiết với Vạn Hồn

Điện của ta, nhưng ta lại xem các ngươi là tri kỷ từ lâu, đều là người quen cũ,

người quen cũ ha ha.”

Điện chủ của Vạn Hồn Điện và Sở Thiên Ngân hận không thể áp vào mặt bốn

người Diệp Lạc mà nói chuyện.

Đối mặt với tình huống của hai người này, tông chủ của Trấn Thiên Tông là

Mạc Thành đứng không yên, mở miệng che lấp chủ đề của hai người này.

“Bốn vị đạo hữu, còn chưa hỏi các ngươi tới chiến trường này là để làm gì? Có

chuyện gì sao?”

Trên bầu trời của sơn cốc Huyền Long, lúc Mạc Thành hỏi thăm về mục đích

đám người Diệp Lạc đến, tất cả mọi người thu hồi chủ đề, nhìn về phía bốn

người Diệp Lạc.

Bầu không khí trở nên yên lặng.

Trương Hàn và ba người vốn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt hờ hững

của Diệp Lạc thì không hỏi gì nữa, lẳng lặng dành không gian cho Diệp Lạc.

Diệp Lạc cũng không lập tức trả lời mà nhìn mấy vị tông chủ của tông môn ẩn

thế Trung Châu bằng ánh mắt sâu xa.

Ánh mắt của hắn ta không cố ý mang theo vẻ sắc bén gì, nhưng thân là kiếm tu,

cho dù chỉ tùy ý nhìn cũng sẽ khiến người ta có cảm giác trái tim bị đâm trúng.

Cảm giác này khiến mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu kia đều

cảm thấy hơi e ngại. Bọn họ đã từng bị một mình Diệp Lạc cứng rắn trấn áp,

nhưng khi thấy Diệp Lạc không có động tác gì thì bọn họ lại an tâm.

Một lúc lâu sau, Diệp Lạc chân đạp phi kiếm mới chậm rãi mở miệng.

“Mạc tông chủ, ranh giới của tông môn Trấn Thiên Tông nằm dọc theo bờ biển

đúng không?”

Chỉ nghe Diệp Lạc lạnh nhạt hỏi một câu khiến người ta khó hiểu như vậy.

“Hửm? Trung Châu nằm ở chính giữa đại lục, bốn phía đều không có biển. Diệp

đạo hữu, ngươi hỏi những lời này là có ý gì?”

Mạc Thành cũng vô cùng mơ hồ.

“Ngươi xác định khu vực tông môn của ngươi không nằm dọc theo bờ biển

sao?”

Diệp Lạc cười như không cười nói.

“Tất nhiên rồi, tông môn nhà mình, có thể không chắc chắn ư. Huống hồ xây

dọc theo bờ biển lại không có lợi ích gì, ngược lại linh khí còn thưa thớt, trăm

hại không một lợi.”

Mạc Thành quả quyết khoát tay nói.

“Ừm, nói cũng đúng, tông môn của ngươi đã không nằm dọc theo bờ biển,

không có biển, vậy ngươi quản rộng như vậy làm gì? Bọn ta muốn tới nơi này

xem trò vui ngươi cũng muốn quản hả?”

Giọng điệu Diệp Lạc bỗng chốc thay đổi, mang theo lãnh ý nhè nhẹ nói.

Mạc Thành: “…”

Coi như lão ta nhìn ra rồi, Diệp Lạc nói nhiều như vậy vẫn là oán giận lão ta.

Lão ta trầm mặc một chút, còn muốn nói gì đó, Diệp Lạc căn bản không cho lão

ta cơ hội, tiếp tục mở miệng nói.

“Ngoài ra, trước khi hỏi ta, có phải ngươi nên nói xem tại sao các ngươi nấp ở

một nơi bí mật nhìn trộm không?”

Diệp Lạc híp mắt, thản nhiên nói.

Lời này vừa nói ra, mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu kia đều lộ

vẻ xấu hổ.

“Việc này…”

“Ừ… đúng, bọn ta cũng tới xem kịch vui.”

“Đúng đúng đúng, bọn ta cũng tới xem kịch vui đấy.”

Mấy vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu nhanh chóng thống nhất lời

thoại, đến xem trò vui. Bọn họ cũng không thể nói bọn họ đến để xem bọn Diệp

Lạc muốn làm gì được.

“Các ngươi cũng đến xem kịch vui sao?”

Diệp Lạc nở một nụ cười cổ quái.

“Đúng, bọn ta cũng tới xem kịch vui!”

Mạc Thành quả quyết nói.

“Thì ra là thế, đã như vậy, sao vở kịch này còn chưa bắt đầu, bọn ta đã dẫn theo

mấy ngàn người tới đây quan sát rồi.”

Diệp Lạc vừa cười vừa nói.

“Chuyện này… không nghe thấy Diệp đạo hữu đã lên tiếng rồi hả? Các ngươi

còn không đánh đi? Nên quyết chiến thì quyết chiến, thất thần làm gì?”

Một vị tông chủ của tông môn ẩn thế Trung Châu lập tức quát những nhân vật

cấp bậc tông chủ bên dưới.

Sau khi lão ta nói xong thì nhìn nhau với những tông chủ của tông môn ẩn thế

Trung Châu khác, định truyền âm nói gì đó nhưng vừa nghĩ tới Diệp Lạc có thể

cưỡng ép gia nhập kênh truyền âm của người khác thì bèn lặng lẽ gạt bỏ ý nghĩ

này.

Còn những nhân vật cấp tông chủ bên dưới thì hoàn toàn choáng váng, có chút

không hiểu rõ tình huống, đột nhiên bị gọi lên quyết chiến mới hồi phục thần trí.

Giờ phút này đám nhân vật cấp tông chủ này hoàn toàn kinh ngạc, trong lòng

chẳng có chút tâm tư muốn quyết chiến gì.

Bọn họ có chút không muốn đánh nữa, nhưng bị những đại nhân vật này quan

sát, bọn họ lại không dám nói thêm điều gì, cả đám đành phải bay vào sơn cốc

Huyền Long bên dưới.

Tô Hề đứng phía trên thấy trận quyết chiến thực sự sắp nổ ra thì không khỏi

sang đứng cạnh mấy vị sư huynh và sư tỷ.

“Sư huynh sư tỷ, chuyện này… Thật sự muốn để bọn họ đánh nhau hả?”

Tô Hề âm thầm truyền âm hỏi.
Bình Luận (0)
Comment