Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 619

“Được rồi, lát nữa ngươi đi tìm một tên, nhìn xem có long tộc khác nguyện ý

hay không.”

Sở Duyên xua tay, không có tâm tư để ý tới những chuyện khác.

“Được.”

Ngao Ngự nghe thấy thế, vội vàng gật đầu.

Tâm trạng lập tức trở nên sung sướng hơn, giống như cảm thấy rất hài lòng đối

với chuyện không cần làm tọa kỵ.

Trong lòng hắn ta đã có tính toán, rốt cuộc phải gọi tên tiểu tử nào của long tộc

tới mới thích hợp.

Bên kia, Sở Duyên nhìn thành Thục Quẫn trước mặt, hơi híp mắt.

Hắn chỉ biết rằng, bên trong có đồ bỏ đi, đây là ống thẻ chỉ dẫn hắn tới.

Nhưng hắn không biết, rốt cuộc người này ở đâu.

Thành trì lớn như vậy, hắn không thể tìm từng chỗ một.

Hay là lại hỏi ống thẻ, tìm tin tức tường tận hơn?

Nghĩ tới đây, Sở Duyên im lặng một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn cầm lấy ống

thẻ, cầu ống thẻ tin tức càng tường tận hơn.

Sau khi hắn cầu nguyện trong lòng xong, thì lắc ống thẻ.

Rất nhanh, một cái quẻ rơi ra, Sở Duyên cầm lên nhìn.

“Ngoài thành Thục Quẫn, trong núi Phiên Long, người chỗ cầu nhỏ có nước

chảy…”

Ngoài thành Thục Quẫn, có một nơi tên là núi Phiên Long, hộ gia đình chỗ cầu

nhỏ nước chảy có người hắn cần tìm sao?

Sở Duyên lập tức ngộ ra đoạn văn này.

Chẳng qua hắn cảm thấy rất không biết nên nói gì với ống thẻ này.

Vì sao không trực tiếp dùng đoạn văn dễ hiểu biểu đạt ra, còn phải điều chỉnh…

Ngắn gọn như vậy.

“Ngao Ngự, đi theo bổn tọa.”

Sở Duyên nhẹ nhàng xua tay với Ngao Ngự, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, sau đó

nhìn bên ngoài thành Thục Quẫn, chỗ một ngọn núi duy nhất.

Ngọn núi kia không hề cao, nhưng rất dài, kéo không ngừng, ở phía xa nhìn,

giống như một con rồng uốn lượn.

Không cần nghĩ cũng biết, ngọn núi này chính là núi Phiên Long gì gì đó.

Lúc này Sở Duyên lập tức bay qua ngọn núi kia.

“Hả? Tông chủ, đợi ta với.”

Ngao Ngự thấy Sở Duyên rời đi, vội vàng đè ép nhiều ý nghĩ xuống, đuổi kịp

Sở Duyên.

Hai người một trước một sau, đi tới núi Phiên Long.

Có được trạng thái vô địch thêm vào tốc độ của Sở Duyên rất nhanh, gần như là

thuấn di đi tới trong núi.

So với Sở Duyên, rõ ràng là tốc độ của Ngao Ngự chậm hơn nhiều.

Đợi Sở Duyên quan sát đại khái cả ngọn núi này xong, Ngao Ngự mới bay tới.

“Ngao Ngự, tốc độ này của ngươi không được đâu, sau này luyện nhiều một

chút.”

Sở Duyên hơi quay đầu nhìn thoáng qua Ngao Ngự.

“Tông chủ, đây không phải là ta quá chậm, mà là ngươi… Ngươi quá nhanh.”

Ngao Ngự vô lực châm chọc.

Khi hắn ta nhìn thấy tốc độ của Sở Duyên, cũng sững sờ rất lâu.

Rõ ràng tốc độ của Sở tông chủ nhanh như vậy, còn cần hắn ta làm tọa kỵ làm

gì?

Với tốc độ của hắn ta, từ Đông Châu bay tới Thục Châu, cần tốn mất mấy ngày.

Vốn dĩ với tốc độ này của Sở tông chủ, chỉ sợ còn chưa tới một canh giờ…

Nhanh như vậy, vì sao còn cần hắn ta.

Ngao Ngự không rõ “phong cách trang bức” là gì cảm thấy rất khó hiểu.

“Đừng nói những chuyện này nữa, ngươi theo sau bổn tọa là được, đừng mở

miệng.”

Sở Duyên dặn dò một câu, tiến vào trong núi Phiên Long.

“Vâng, tông chủ.”

Ngao Ngự đáp một câu, vội vàng đuổi kịp Sở Duyên.

Hai người đi trong núi Phiên Long.

Rất nhanh, Sở Duyên dẫn Ngao Ngự đi tới bên cạnh một khu rừng ở núi Phiên

Long.

Ở bên cạnh khu rừng có một dòng suối nhỏ, bên cạnh dòng suối nhỏ có mấy hộ

gia đình sinh sống ở đây.

Sở Duyên đứng trên vòm trời, liếc mắt nhìn mấy hộ gia đình kia.

Mấy hộ gia đình này đều ở nhà cỏ, liếc mắt một cái nhìn qua đều có thể thấy rõ

bên trong.

Bên trong trên cơ bản không có ai, chỉ có một ngôi nhà cỏ duy nhất có người,

cũng chỉ là một lão nhân gần đất xa trời nằm trên giường, hấp hối…



Trong khu vực Thục Châu, trong núi Phiên Long.

Sở Duyên nhìn lão nhân hấp hối bên trong nhà cỏ, lập tức xác định đối phương.

Hắn nhớ rõ chữ trên thẻ Thục Châu này, ghi là “xương khô trong mồ”.

Lão nhân gần đất xa trời này rõ ràng trùng khớp.

Chẳng qua, ống thẻ này muốn hắn nhận đệ tử như vậy ư? Loại đệ tử này dạy

thành phế vật được à?

Sở Duyên có chút hoài nghi, im lặng bay tới mặt đất.

Hắn không quan tâm Ngao Ngự ở bên cạnh, cầm lấy ống thẻ, đặt câu hỏi lần

hai, cầu một quẻ.

Quẻ rơi xuống đất, hắn nhanh chóng nhặt lên quan sát.

“Có tay là được”.

Sở Duyên: “…”

Ống thẻ ngươi thay đổi.

Lúc trước còn kéo đầy cổ phong, bây giờ hỏi ngươi vấn đề này, chỉ có một câu

có tay là được?

Đây không phải là tuyên bố trào phúng hắn sao?

Sở Duyên nghĩ như vậy, khóe miệng hơi giật giật, không biết nên nói gì mới tốt.

Sau khi hít sâu một hơi, Sở Duyên vẫn không từ bỏ tiếp tục xin quẻ.

Huyền học này có thể tin thì có thể tin.

Nhưng cũng quá đáng ghét, vậy mà nói với hắn một câu có tay là được.

Thôi.

Hắn vẫn nên qua đó xem, dùng hệ thống kiểm tra đo lường, nhìn xem đây là

tình huống gì trước.
Bình Luận (0)
Comment