Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 621

Cùng lúc đó, bên kia, trên đường thông tới Vân Châu.

Ngao Ngự sợ tới mức gương mặt trắng bệch, không ngừng khống chế cơ thể

mình, muốn dừng lại, nhưng căn bản không dừng lại được.

Lực lượng phía sau hắn ta giống như hoàn toàn vô địch, căn bản không áp chế

được.

Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng xung quanh mình điên cuồng rút lui.

Hắn…

Hắn ta bay tới choáng váng…

Cơ thể Ngao Ngự không ngừng bay lên.

Nhưng người ở bên ngoài nhìn, quanh người hắn ta giống như đại thế cuốn lấy

Thiên Địa, thế không đỡ nổi.

Hắn ta tung tóe mà qua, đập bể không biết bao nhiêu người tu hành đang bay.

Một đường đi ngang qua, đập mấy châu trong mây.

Khi Ngao Ngự tới, tốn mất mấy ngày, khi trở về, còn chưa tới một canh giờ.

Rầm!

Ngao Ngự giống như đạn pháo, va vào đất đai của Vân Châu, dẫn tới mặt đất

chấn động.

Vô số người tu hành ở Vân Châu chú ý tới chuyện này, nhất là người của Âm

Dương Trận Tông, lại càng tiến lên điều tra trước tiên.

Ngay cả Trương Hàn đều bị kinh động, tự mình ra tay, đến xem rốt cuộc đã xảy

ra chuyện gì.

Trương Hàn lấy đại trận bao phủ cả Vân Châu trước tiên, phòng ngừa xảy ra

chuyện ngoài ý muốn, sau đó mới bắt đầu tìm kiếm.

Chẳng qua khi hắn ta tìm đến phát hiện là Ngao Ngự, hắn ta hết nói nổi.

Lão tử tốn sức lực lớn như vậy, tìm ra tên khờ khạo như ngươi…



Âm Dương Trận Tông, đại điện tông chủ.

Trương Hàn và rất nhiều cấp cao của Âm Dương Trận Tông tụ tập ở nơi này,

bọn họ đều đang nhìn Ngao Ngự ở trong điện.

Trương Hàn đứng ở phía trên, có chút không biết nên nói gì nhìn Ngao Ngự.

“Cho nên ngươi là bị sư tôn vứt tới, mới tạo thành động tĩnh lớn như vậy?”

Trương Hàn bất đắc dĩ nói.

Uổng công hắn ta tưởng đã xảy ra chuyện gì.

Kết quả lại nói, Ngao Ngự bị sư tôn nhà hắn ta vứt tới.

“Đúng vậy, lão đại, lão nhân gia tông chủ bảo ta tới tìm một tọa kỵ, lão nhân gia

tông chủ nói ta là thần thú hộ pháp của tông môn, vẫn luôn cưỡi ta thì không thể

nói nổi, cho nên bảo ta tới tìm tọa kỵ.”

Ngao Ngự gọi Trương Hàn, vẫn là dùng danh hiệu lão đại trước đây để gọi.

Hắn ta cảm thấy gọi như vậy, càng có thể kéo gần quan hệ giữa hai người.

Những lời này vừa nói ra, Trương Hàn không cảm nhận được gì, chỉ gật đầu

bày tỏ mình đã biết.

Trái lại đám trưởng lão, đôi mắt cả đám sáng lên.

Tìm tọa kỵ mới ư?

Vào Vô Đạo Tông, trở thành tọa kỵ của tông chủ Vô Đạo Tông?

Còn có loại chuyện tốt này ư?

Đám trưởng lão nhao nhao đi ra, nhìn về phía Ngao Ngự.

“Ngao đại nhân, không biết tổ sư có yêu cầu gì đối với tọa kỵ?”

“Không dối gạt Ngao đại nhân, tổ tông ta đều nuôi dưỡng tọa kỵ, trong nhà có

đủ loại tọa kỵ, chỉ cần một câu của Ngao đại nhân, ta lập tức kéo tọa kỵ tới cho

ngươi lựa chọn…”

“Ngao đại nhân, ngươi xem ta có thể làm tọa kỵ hay không?”

Các trưởng lão hoàn toàn không liếc mắt nhìn Trương Hàn một cái, vây quanh

Ngao Ngự.

Trương Hàn: “?”

Nể mặt một tí được không?

Tuy là chọn tọa kỵ cho sư tôn nhà hắn ta, hắn ta cũng không tiện nói gì, nhưng

đây là tông môn của hắn ta, hắn ta cũng có sĩ điện hiểu không.

Gương mặt Trương Hàn âm trầm, ánh mắt sâu xa nhìn đám người này.

Đám trưởng lão cũng chú ý tới vẻ mặt của Trương Hàn, cả đám liếc nhau, ho

khan vài tiếng, không nói thêm gì nữa, cả đám nhao nhao cáo lui, rời khỏi cung

điện.

Sợ khiến Trương Hàn không vui, đến lúc đó lại tìm bọn họ tính sổ sau.

Rất nhanh, trong điện chỉ còn lại Ngao Ngự và Trương Hàn.

“Ngao Ngự, vậy kế tiếp ngươi muốn đi đâu? Về long phủ sông Ngân Thiên

ngươi sao?”

Trương Hàn nhìn về phía Ngao Ngự, mở miệng dò hỏi.

“Đúng vậy, tọa kỵ của tông chủ chắc chắn phải dùng rồng, tốc độ của rồng có

vẻ nhanh, ta định đi hỏi phụ thân ta trước.”

Ngao Ngự mở miệng nói.

Sau khi hắn ta nói xong, trong mắt cũng lộ ra lo lắng.

Hắn ta đang lo lắng, nhỡ đâu phụ thân không cho phép rồng thành tọa kỵ của

tông chủ, vậy nên làm gì bây giờ?

Từ trước tới nay long tộc vẫn luôn kiêu ngạo, còn là đại tộc số một số hai trong

yêu tộc.

Bị kéo đi làm tọa kỵ, đây chắc chắn là làm trái với quy củ của long tộc.

Nếu vì chuyện này dẫn tới Vô Đạo Tông trở mặt với long tộc, vậy thì không hay

lắm.

“Vậy được, ta phái người đến sông Ngân Thiên thông báo một tiếng, bảo bọn

họ phái người tới đón ngươi, ngươi ở đây đợi đi.”

Trương Hàn ngầm truyền âm, bảo người thông báo cho bên sông Ngân Thiên,

sau đó quay mặt nói với Ngao Ngự.

“Được.”

Ngao Ngự không từ chối.

Hắn ta vốn định đi xuống nghỉ ngơi một lát, nhưng nghĩ tới nhỡ đâu hắn ta nói

ra, dưới cơn giận dữ, phụ thân muốn đánh chết hắn ta, vậy hắn ta chẳng phải sẽ

lạnh rồi sao?

“Lão đại, đợi đã, ngươi có thể cho ta mượn một ít người được không?”

Ngao Ngự vội vàng nhìn về phía Trương Hàn, mở miệng hỏi.

“Mượn người, ngươi muốn làm gì?”

Trương Hàn cảm thấy kinh ngạc, hỏi một câu.

“Là thế này…”
Bình Luận (0)
Comment