Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 632

Mỗi mũi tên của người đàn ông trẻ tuổi này đều dễ dàng bắn trúng mục tiêu đề

ra.

Mỗi một mục tiêu, gần như đều xa mấy ngàn mét, nhưng người đàn ông trẻ tuổi

này có thể dễ dàng bắn trúng, đủ để thấy bản lĩnh của người đàn ông này mạnh

cỡ nào.

Người đàn ông trẻ tuổi này là đệ tử mới của Bạch Trạch, đệ tử mới này tên là

“Long Lợi Xuyên”, là một cung tiễn thủ trời sinh.

Theo Bạch Trạch, chính là như vậy.

Cho dù là cung tiễn gì tới tay Long Lợi Xuyên, đều như cánh tay chỉ huy, có thể

dễ dàng khống chế.

Mà thiên phú tu luyện rất cao.

Mới nhập môn chưa tới mười ngày, đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí trung kỳ

đỉnh phong, có lẽ qua một tháng, sẽ đặt chân tới cảnh giới Trúc Cơ.

Thiên phú cỡ này, khiến Bạch Trạch vô cùng hài lòng.

Nhất là khi so với Ninh Phàm, vậy thì càng thêm hài lòng, quả thực là hài lòng

tới mức không có điểm soi mói.

Nhớ tới Ninh Phàm, Bạch Trạch lập tức cảm thấy đau đầu.

Đệ tử này giống y như thằng ngốc, e rằng không lâu sau sẽ bị đệ tử mới Long

Lợi Xuyên này vượt qua.

Mà tuyệt đối vượt qua trên mọi phương diện.

Nào, để lão ta nhìn xem, đệ tử ngu ngốc này đang làm gì.

Bạch Trạch khẽ lắc đầu, sau khi bảo Long Lợi Xuyên tiếp tục tu luyện xong, thì

đi tới phía sau núi.

Ở trong này, lão ta thành công tìm được đệ tử ngu ngốc Ninh Phàm của lão ta.

Ở bên cạnh một cái cây phía sau núi, Ninh Phàm tay cầm một thanh nghịch

nhận, đang không ngừng rút đao chém về phía cái cây kia.

Hắn ta rút đao chém lên cây, chỉ có thể lưu lại từng vết tích mờ nhạt.

Rõ ràng không dùng sức, chỉ chém nhẹ nhàng như thế, sau đó thu nghịch nhận

trở về.

Vẫn luôn không ngừng lặp lại rút đao chém trúng, không có bất cứ hành động

lòe loẹt nào.

“Người này…”

Bạch Trạch bất đắc dĩ lắc đầu.

Lão ta xem như đã từ bỏ đệ tử này, người này còn có thể thành tài, tên của lão ta

sẽ viết ngược lại.

Đánh giá một lát, người đệ tử này, hiện giờ chưa chắc thắng được nhị đệ tử của

lão ta Long Lợi Xuyên.

Không bằng để hai đệ tử này so tài một trận.

Cũng khiến Ninh Phàm hiểu rõ mình phế cỡ nào?

Khả thi.

Bạch Trạch cũng quyết tâm muốn đệ tử này của lão ta tỉnh táo một chút, lúc này

gọi hai đệ tử tới quảng trường của Hướng Đạo Tông, nói rõ mọi chuyện cho hai

người nghe.

Khi hai người nghe muốn so tài, Long Lợi Xuyên không bận tâm lắm, trái lại

Ninh Phàm kinh hãi kêu lên.

“Sư tôn, ngươi muốn ta, muốn ta so tài với nhị sư đệ sao?”

Ninh Phàm không thể tin được hỏi.

“Sao thế, ngươi sợ không đánh lại được ư?”

Vẻ mặt Bạch Trạch không chút thay đổi nhìn đệ tử vô dụng này.

“Không có, không có.”

Ninh Phàm vội vàng lắc đầu.

Hắn ta là sợ sư đệ hắn ta bị hắn ta ngược quá thảm.

Hắn ta nhớ rõ sư đệ nhập môn còn chưa tới nửa tháng, sao có thể so tài với hắn

ta?

“Sao lại không được, hai ngươi so tài, bây giờ, lập tức, lập tức.”

Bạch Trạch vô cùng quyết đoán nói.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Ninh Phàm và Long Lợi Xuyên không thể nói gì

hơn, chỉ có thể lựa chọn đồng ý.

Trên quảng trường, hai người triển khai thế trận.

Tay trái của Long Lợi Xuyên cầm cung, tay phải cầm mũi tên, đã làm tốt chuẩn

bị.

Ninh Phàm thì tay cầm cán chuôi nghịch nhận, không nói một lời, hơi cúi đầu.

“Bắt đầu đi.”

Bạch Trạch trực tiếp tuyên bố bắt đầu.

Sau khi lão ta mới nói xong, Long Lợi Xuyên nhanh chóng kéo giãn khoảng

cách với Ninh Phàm, muốn ở phía xa bắn tên về phía Ninh Phàm.

Nhưng hắn ta mới cử động, một tia bạch quang đột nhiên xuất hiện trước mắt

hắn ta.

Ngay sau đó, Long Lợi Xuyên ngơ ngác đứng tại chỗ.

Cung tiễn trên tay hắn ta bị chém thành hai nửa, một lọn tóc bị cắt qua, bay

xuống đất.

Long Lợi Xuyên hơi quay đầu lại nhìn.

Không biết từ lúc nào, đại sư huynh Ninh Phàm nhà mình đã đứng sau lưng hắn

ta, tay vẫn để trên chuôi đao, không nói một lời, toàn bộ đều giống như vừa rồi,

chỉ thay đổi vị trí.

“Nhị sư đệ, đệ bị đánh bại.”

Ninh Phàm chậm rãi mở miệng nói.

“Đại sư huynh, ta thua.”

Long Lợi Xuyên để trường cung bị đứt đôi của mình xuống, cười khổ nói.

“Đồ nhi, ngươi… Ngươi học được chiêu này từ khi nào? Vì sao không nói với

ta?”

Bạch Trạch cũng đã đi tới, biểu cảm vừa mừng vừa sợ.

Lão ta thực sự không ngờ tới, vậy mà Ninh Phàm mạnh lên nhiều như vậy.

Một đao này, rõ ràng là tiêu chuẩn của cảnh giới Kim Đan.

Lão ta đều đã cảm thấy Ninh Phàm sẽ thành phế vật.

Vậy mà cho lão ta một kinh ngạc vui mừng như thế.

Nhưng mà lão ta cũng có chút nghi ngờ.

Vì sao Ninh Phàm trở nên mạnh như vậy, không nói với lão ta?

Chẳng lẽ, Ninh Phàm này còn không tin sư tôn như lão ta.

“Những thứ này đều là ta ở Vô Đạo Tông, được một sư tỷ dạy, vị sư tỷ kia họ

Tư, nàng nói, phải lặng lẽ mạnh dần, sau đó kinh diễm sư tôn, cho nên ta lập tức

khổ tu, không lộ ra.”

Ninh Phàm cung kính trả lời.
Bình Luận (0)
Comment