Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 644

Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

Hai vị đồng môn đã xây xong, vậy thì được, chuyện cụ thể, hắn ta không muốn

hỏi nhiều…



Bên cạnh Đông Châu, chỗ vùng duyên hải, một con Thương Long khổng lồ

xuyên qua giữa tầng mây.

Cùng với cơ thể Thương Long cử động, từng trận mây đen dày đặc, cuồng

phong bạo vũ mãnh liệt, giống như muốn bao phủ cả thế giới.

Đặc biệt là kề bên bờ biển, cuồng phong bạo vũ lại càng tăng lên.

Mơ hồ có cảnh tượng diệt thế.

Ở trên đỉnh đầu Thương Long, Sở Duyên toàn thân tỏa ra kim quang để hai tay

sau lưng, lẳng lặng đứng thẳng.

“Tông chủ, tốc độ này của ta cũng tạm đúng không?”

Thương Long khổng lồ mở miệng nói, âm thanh như tiếng sấm.

“Khá tốt.”

Sở Duyên thản nhiên nói ra hai chữ như vậy.

Chuyện này hắn không khoác lác.

Đúng là khá tốt.

Hắn có trạng thái vô địch, dùng đã quen, đối với hắn mà nói, tốc độ này của

Ngao Dạ đúng là khá tốt.

Nếu hắn tự mình phi hành, đó quả thực là như thuấn di.

“Tông chủ, vậy ta làm tọa kỵ, coi như qua cửa đúng không?”

Thương Long Ngao Dạ lo lắng hỏi.

“Qua cửa, rất không tệ, như vậy sau này ngươi là tọa kỵ của bổn tọa.”

Sở Duyên khẽ gật đầu.

So với Ngao Ngự, Ngao Dạ biểu lộ ra cưỡi càng tốt hơn.

Mà tốc độ của hai người cũng chênh lệch rất lớn.

Ngao Dạ cho dù là lúc nào, đều tốt hơn Ngao Ngự nhiều lắm.

Lựa chọn tọa kỵ, đương nhiên là nên lựa chọn Ngao Dạ.

“Đa tạ tông chủ thưởng thức! Đa tạ tông chủ thưởng thức! Vậy tông chủ, kế tiếp

chúng ta trở về Vô Đạo Tông sao?”

Ngao Dạ vô cùng kích động, giọng nói đều trở nên run run.

Nhưng lão ta biết, thân là một tọa kỵ, đặc biệt là tọa kỵ của vị khủng bố này,

tuyệt đối không thể gặp chuyện là bối rối.

Nhất định phải duy trì trấn định, nếu không thì vứt hết mặt mũi của vị này.

Cho nên Ngao Dạ cố gắng khiến giọng nói ổn định, hỏi Sở Duyên hành trình kế

tiếp.

“Đương nhiên là trở về… Đợi đã.”

Sở Duyên vốn định nói trở về, hắn phải mau chân đến xem cây tía tô kia thế

nào, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, ánh mắt nhìn về phía biển sâu vắng vẻ.

Bỗng nhiên hắn rất tò mò, bên ngoài biển sâu này có gì.

Có thể là một vùng đại lục khác hay không?

Thế giới kiếp trước hắn ở, vòng qua hải dương đúng là một đại lục khác.

Giữa đại lục với đại lục, sẽ cách một hải dương, chuyện này hình như rất bình

thường.

Vậy bên ngoài đại lục Thần Hành chỗ hắn có thể có đại lục khác hay không?

Trong đầu Sở Duyên dâng lên hứng thú.

Hiện giờ hắn có trạng thái vô địch, có nên tìm đường chết hay không?

Tìm đường chết hay là ổn định?

Sở Duyên do dự một lát, hắn vẫn lựa chọn tìm đường chết.

Chính hắn cũng không nói lên được, vì sao hắn sẽ đột nhiên muốn tìm đường

chết.

Nhưng chính vì có loại hứng thú này, tâm huyết dâng trào.

“Đi, khoan hãy quay về, chúng ta bay sâu về phía hải dương.”

Sở Duyên xua tay, đứng trên đầu rồng, thản nhiên nói.

“Hả? Tông chủ, bay sâu về phía hải dương ư?”

Ngao Dạ kinh ngạc, còn chưa lấy lại tinh thần.

“Không sai, bay sâu về phía hải dương.”

Sở Duyên vô cùng chắc chắn nói.

“Tông chủ, chúng ta không chuẩn bị gì, đi sâu về phía hải dương, có phải… Có

phải hơi nguy hiểm hay không.”

Ngao Dạ thật cẩn thận hỏi.

“Hả? Chẳng lẽ ngươi biết sâu trong hải dương có nguy hiểm gì hay sao? Ngươi

biến thành hình người nói đi.”

Sở Duyên nghe thấy thế, cúi đầu nhìn về phía tọa kỵ mới.

Hắn đứng dậy nhảy lên, đạp không mà đi.

Ngao Dạ cũng vội vàng hóa thành hình người, thấp hơn Sở Duyên một người,

đạp không đứng thẳng.

“Tông chủ, ta cũng không biết sâu phía hải dương có gì, từ xưa tới nay, không

có ghi chép gì về chuyện này, bởi vì thời Thượng Cổ, phải là người có tu vi đạt

tới phi thăng, nếu không căn bản không có người đi tra xét chỗ sâu hải dương.”

Ngao Dạ lắc đầu nói.

“Vậy ngươi đang sợ cái gì?”

Sở Duyên cảm thấy buồn cười.

Đi cũng chưa đi, có gì phải sợ.

“Tông chủ, nhưng bắt đầu từ vạn năm trước, đã không có người có thể phi

thăng, cho nên vạn năm trước có một lượng lớn cảnh giới Độ Kiếp đi tới hải

ngoại, chuyến đi này không có một chút tin tức, bọn ta đều biết tin tức này, cho

nên không dám ra ngoài hải ngoại.”

Ngao Dạ rụt cổ nói.

Những lời này vang lên, đôi mắt Sở Duyên sáng hơn.

Bắt đầu từ vạn năm trước, đã không có người có thể phi thăng?

Giới tu hành còn có chuyện như vậy sao?

Sở Duyên tu tiên bày tỏ hoàn toàn chưa từng nghe nói tới.

Lần đầu tiên nghe thấy, Sở Duyên luôn cảm thấy vở kịch này từng đọc qua

trong văn học internet nào đó rồi.

Cuối cùng có phải sẽ xuất hiện nhân vật chính nào đấy hay không, khiến thế

giới này có thể phi thăng một lần nữa?

Mà nhân vật chính này sẽ là…

Sở Duyên cúi đầu nhìn mình.

Cảm thấy hay là thôi đi.

Hắn mà tính là nhân vật chính sao?
Bình Luận (0)
Comment