Một hồn một rồng tiếp tục bay về phía trước.
Lần bay này, lại bay thêm một tháng.
Cuối cùng một tháng sau, ở trong hải dương vô tận, thấy được một góc đảo nhỏ.
Sau khi thấy góc đảo nhỏ xong, Ngao Dạ hưng phấn.
Hú hú!
Ngao Dạ phát ra tiếng kêu kỳ lạ, tốc độ nhanh hơn, đồng thời Nguyên Thần nói
chuyện với Sở Duyên.
“Tông chủ, thực sự bị ngươi nói trúng, thực sự phía trước là đến!”
Ngao Dạ vô cùng hưng phấn.
Uy nghiêm của Long Quân gì gì đó trước đây, tất cả đều bị lão ta vứt ra sau đầu,
trong mắt lão ta chỉ có đảo nhỏ kia, cùng với 83 lần Sở Duyên nói với lão ta,
phía trước là đến.
Không ngờ tới lần này thực sự đến.
Sở Duyên nhìn đảo nhỏ phía trước, cũng có vẻ hưng phấn.
Chẳng qua hắn nhẫn nại, ở mặt ngoài vẫn thản nhiên hờ hững như cũ…
…
Ở chỗ nào đó hải dương vô tận, trên một bờ cát đảo nhỏ, Sở Duyên và Ngao Dạ
đến nơi này.
Ngao Dạ hóa thành hình người, ghé vào bờ cát, hít một hơi thật sâu, mê luyến
hương vị của bờ cát này.
Trái lại Sở Duyên rất có hình tượng đứng đó, chắp hai tay sau lưng, quay mặt
đánh giá bốn phía.
Nói là đang đánh giá, chẳng bằng nói là đang cảm nhận loại cảm giác rung động
trong lòng đến từ hướng nào.
Cảm giác “cơ duyên” này vẫn còn tồn tại, nhất là sau khi tiến vào đảo nhỏ này,
loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn.
Chẳng qua Sở Duyên vẫn có chút không phân rõ, vị trí của loại cảm giác này.
“Tông chủ, chỗ này có rất nhiều sinh cơ.”
Ngao Dạ ở phía sau “hít bờ cát” đi tới, nhỏ giọng nói một câu.
“Sinh cơ?”
Sở Duyên sửng sốt một lát, ánh mắt sâu xa nhìn thoáng qua Ngao Dạ.
Đây là thần thức của cảnh giới Độ Kiếp sao?
Thật mạnh, thật hâm mộ, rất muốn…
Sở Duyên có trạng thái vô địch không giả, nhưng hắn căn bản không lấy ra
được thần thức.
“Vậy ngươi cảm thụ những sinh cơ này có cảnh giới gì?”
Sở Duyên nhìn về phía Ngao Dạ, hỏi một câu.
“Không cảm thụ được, ta chỉ có thể cảm nhận được nơi đó có sinh cơ, từ trên
hòn đảo nhỏ giống như có loại khí cơ đặc biệt, dù ít dù nhiều có thể ảnh hưởng
tới thần thức, cho nên ta không cảm nhận được.”
“Nhưng mà với thực lực của tông chủ, chắc chắn có thể cảm nhận được khí cơ
trên đảo nhỏ này, chắc chắn không ảnh hưởng được tông chủ.”
Ngao Dạ tràn ngập chờ mong nhìn Sở Duyên, nói.
“Bổn tọa không cần đi cảm thụ, bởi vì những sinh cơ này đều khó có khả năng
là đối thủ của bổn tọa.”
Sở Duyên nói một câu này xong, thì đi về phía trước, không để ý tới Ngao Dạ
nữa.
Ngao Dạ: “…”
Tông chủ…
Tông chủ đúng là giỏi trang bức.
Nhưng mà nói ra, hình như rất có đạo lý.
Sở tông chủ giống như không cần phải cảm nhận.
Thực lực của tông chủ, đương nhiên là vô địch, những sinh cơ này đều không
có khả năng là đối thủ của tông chủ, chuyện này đúng là không có gì phải soi
mói.
Nhưng mà chuyện này vẫn không thể che giấu chuyện tông chủ rất biết cách
trang bức.
Sở bức vương…
Ngao Dạ hít sâu một hơi, trong lòng im lặng nói một câu, sau đó nhanh chóng
đuổi kịp Sở Duyên.
Hai người tiến lên trong đảo nhỏ, xuyên qua bờ cát, lọt vào trong tầm mắt là
một vùng rừng rậm nhỏ.
Khi Sở Duyên và Ngao Dạ bước vào trong vùng rừng rậm nhỏ, từng dòng sinh
cơ nhanh chóng tới gần Sở Duyên và Ngao Dạ.
Bây giờ Sở Duyên đều đã cảm nhận được, bởi vì “sinh cơ” này đã xuất hiện
trước mặt hắn.
Xèo xèo…
Một đám sinh vật có chút tương tự giống khỉ macaque, bộ lông màu vàng kim
vây quanh tới, nhìn Sở Duyên và Ngao Dạ, phát ra tiếng kêu xèo xèo, giống như
tò mò rốt cuộc Sở Duyên và Ngao Dạ là sinh vật gì.
“Mấy sinh vật này, ngay cả nói đều không nói được ư?”
Sở Duyên hơi nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
“Tông chủ, mấy sinh vật này rất kỳ lạ…”
Trái lại Ngao Dạ nhìn chằm chằm đám sinh vật tương tự khỉ macaque này.
“Kỳ lạ? Những lời này nghĩa là gì?”
Sở Duyên quay đầu nhìn về phía Ngao Dạ, tò mò hỏi.
“Phi nhân giả trên thế giới, đều có thể tính là yêu, đây là lão tổ tông của yêu tộc
để lại, nhưng đám sinh vật này, huyết mạch không có một chút hương vị của
yêu tộc, đúng là kỳ lạ.”
Ngao Dạ tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên kinh ngạc một lát.
Phi nhân giả trên thế gian, đều có thể tính là yêu.
Mấy sinh vật trước mắt, không tính là yêu sao?
Sở Duyên còn đang lý giải hai câu này, không đợi hắn nghĩ bao lâu.
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn đột nhiên vang lên trong vòm trời.
Sở Duyên ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, chỉ thấy lúc trước bầu trời vẫn còn
trời trong nắng ấm, không biết lúc nào đã lôi vân cuồn cuộn bao trùm, hương vị
tận thế tràn ngập.
Xèo xèo…
Đám sinh vật khỉ kia vừa rồi còn tò mò nhìn thấy lôi vân trên bầu trời xong, lập
tức sợ hãi.