“Ngao Dạ, mau thêm chút nữa, chúng ta trở về Vô Đạo Tông.”
Trong lòng Sở Duyên kích động, ở mặt ngoài vẫn rất thản nhiên, ngay cả giọng
nói đều vô cùng bình tĩnh, không có một chút kích động.
Rõ ràng, Sở mỗ cũng rất kích động.
“Vâng, tông chủ!”
Ngao Dạ đáp.
Sau khi nói xong lão ta dùng pháp lực, tốc độ nhanh hơn.
Hú hú!
Thương Long gầm thét một tiếng, chuẩn bị chính thức tiến vào Đông Châu.
Nhưng đúng lúc này, hơn mười kiếm quang đột nhiên xuất hiện, tạo thành một
kiếm trận ngăn cản Thương Long.
Thương Long cũng lập tức dừng bay, ánh mắt nhìn về phía hơn mười kiếm
quang kia.
Chỉ thấy hơn mười kiếm quang rơi lên trên bờ biển Đông Châu, hóa thành hơn
mười bóng người.
Mỗi một bóng người chân giẫm lên phi kiếm, giống như kiếm tiên.
Một người trong đó bay đầu.
“Chấp sự của Thái Nhất Kiếm Tông, phụng mệnh của tông chủ tới đây trấn thủ,
không phải người của đại lục Thần Hành, không thể đi vào!”
Người cầm đầu lớn tiếng nói.
Bị 11 mặt trời nhô lên mấy chục ngày trước dọa sợ, gần như ven biển Thánh
Địa các đại châu đều lựa chọn đề phòng.
Phòng ngừa trong hải dương vô tận có thứ gì đó xông vào đại lục Thần Hành.
“Ta là tọa kỵ của tông chủ, Long Quân long tộc, mời nhường đường!”
Thương Long Ngao Dạ không lên mặt cái gì, mà khách sáo mở miệng nói
chuyện.
Không vì lý do gì khác, mấy chữ Thái Nhất Kiếm Tông này, đủ khiến Ngao Dạ
nể tình.
Lão ta biết, Diệp Lạc tông chủ của Thái Nhất Kiếm Tông là đệ tử của Sở
Duyên.
Còn là đại đệ tử.
“Tọa kỵ của tông chủ sao? Tông chủ nào? Còn Long Quân tới từ long phủ sao?
Xin hỏi có bằng chứng không?”
Gương mặt chấp sự kia lạnh lùng, giọng nói vẫn luôn nghiêm khắc.
“Ta chứng minh bản thân ta còn cần bằng chứng sao?”
Thương Long Ngao Dạ trợn to mắt rồng hỏi.
Những lời này hỏi ra khiến gương mặt lão ta âm trầm.
Lão ta cần phải chứng minh lão ta là Long Quân long tộc kiểu gì?
“Không lấy ra được bằng chứng, không thể vào Đông Châu, có lẽ ngươi có thể
đến Tây Châu, nếu ngươi thực sự là Long Quân long tộc, người bên yêu tộc sẽ
nhận ra ngươi.”
Chấp sự kia nói như thế.
“Ngươi…”
Thương Long Ngao Dạ nghiến răng nghiến lợi.
Nếu lão ta không nể mặt mấy người này là người của Thái Nhất Kiếm Tông, đã
sớm tiến lên, đâu nể tình như thế, còn ở đây nói lời vô nghĩa.
“Không chịu nhường đường, vậy thì tiến lên.”
Dưới chân Sở Duyên cử động, đạp không mà lên, ngắm nhìn mấy người kia,
quanh người lóe lên kim quang.
Hắn rất muốn ra tay, ngăn cản hắn về tông sao?
Như vậy không đánh thì không thể nói nổi.
Thực sự nghĩ vòng sáng kim sắc của hắn là thổi ra ư?
“Hả? Ngươi là?”
Chấp sự kia chuẩn bị hạ lệnh ra tay, nhưng mà một khắc trước khi ra tay, lão ta
thấy rõ mặt Sở Duyên, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Cảm giác quen thuộc xuất hiện trong tim.
Có phải lão ta từng gặp kim nhân này ở đâu đó rồi không?
“Tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu.”
Sở Duyên thản nhiên nói một câu.
Hắn không có một chút chột dạ vì mình là “tông chủ giả của tông môn ẩn thế
Đông Châu”.
Trái lại ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như hắn chính là tông chủ của tông môn ẩn
thế Đông Châu.
“Tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu?”
Chấp sự kia cùng với mấy đệ tử sau lưng đều sửng sốt một lát.
Ngay sau đó, trong đầu bọn họ đều xuất hiện một bức họa cuộn tròn…
Trong Thái Nhất Kiếm Tông bọn họ, đúng là có chỗ thờ phụng tổ sư gia, cũng
là bức họa cuộn tròn của sư tôn tông chủ.
Trên bức họa cuộn tròn kia, không phải là vị trước mắt sao?
Vậy mà vị này xuất hiện trước mặt bọn họ.
Rầm rầm…
Mấy chấp sự và mấy đệ tử nhao nhao quỳ trên đất, quỳ với Sở Duyên.
“Tham kiến tổ sư!”
Mấy người cùng lớn tiếng kêu lên.
Cảnh tượng này khiến Sở Duyên ở trên cao đang chuẩn bị ném vòng sáng kim
sắc ngây ngẩn cả người.
Đám người này, gọi hắn là tổ sư làm gì?
Chẳng lẽ, là đệ tử trong tông môn mấy đệ tử của hắn mở?
Nếu là đệ tử trong tông môn của mấy đệ tử hắn mở ra, gọi hắn là tổ sư đúng rồi.
“Các ngươi là… Là đệ tử của ai?”
Sở Duyên thử hỏi một câu.
“Hả? Tổ sư, tông chủ bọn ta là Thái Nhất Kiếm Tôn!”
Chấp sự vô cùng cung kính ngẩng đầu, nói.
“Thái Nhất Kiếm Tôn? Tên thật hay là danh xưng?”
Vẻ mặt Sở Duyên mờ mịt.
Người nào thế?
Gọi là Thái Nhất Kiếm Tôn? Tên này cũng quá ngu ngốc rồi.
Đây là đệ tử nào thế? Vậy mà có thể lấy cái tên ngu ngốc như thế.
Thái Nhất Kiếm Tôn, chậc chậc.
Như hắn, tương lai gọi là Sở Hoàng, Sở Đế, không phải rất oai phong sao?
“Tông chủ của bọn ta họ Diệp…”
Chấp sự kia im lặng một lát, cuối cùng chỉ có thể nói ra họ.
Đánh chết lão ta cũng không dám nói tên đầy đủ của tông chủ ra.
“Diệp Lạc? Tên tiểu tử kia à.”
Sở Duyên lập tức biết Thái Nhất Kiếm Tôn là ai, vậy mà là tên Diệp Lạc kia.