Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 707

“Cái, cái gì?”

Sở Duyên ngây ngẩn cả người.

Hắn không rõ lắm, rốt cuộc Chu Lẫm này bị làm sao?

Rõ ràng lúc trước còn nói, muốn tấn công Vô Đạo Tông, sao quay đầu đã biến

thành bộ dạng chó liếm như vậy?

Đây là bị rót thuốc mê gì?

Chu Lẫm ở đối diện thấy Sở Duyên mê mang, giống như hiểu rõ gì đó, nhìn trái

nhìn phải một vòng, đi tới trước mặt Sở Duyên, cẩn thận nói.

“Sở đạo hữu, chuyện này không phải ta nói lung tung, sau này ngươi nhắc tới

Vô Đạo Tông, cũng cần phải lộ ra tôn kính mới được, nếu không thì sau này

chúng ta bị tính sổ, vậy thì xong đời.”

Chu Lẫm hạ giọng nói.

“Sau này tính sổ gì cơ?”

Sở Duyên càng nghe càng càng không hiểu.

“Ồ… Sở đạo hữu ngươi có khả năng không nhận được tin, ngươi không biết

đâu, liên minh tu tiên giả đã bị đánh bại, Vô Đạo Tông thắng, trận chiến này đã

kết thúc, xem như bên trận doanh liên minh tu tiên giả như chúng ta sợ Vô Đạo

Tông tính sổ, cho nên nên liếm vẫn phải liếm.”

Chu Lẫm cẩn thận nói.

Khi nói chuyện, còn hết nhìn đông nhìn tây, giống như sợ bị người khác nghe

thấy.

Nghe thấy những lời này đôi mắt Sở Duyên trợn to.

Kết thúc chiến đấu sao?

Nằm vùng như hắn, ngay cả mặt cũng chưa lộ, đã kết thúc?

Kết thúc kiểu gì thế?

Trong tông hắn chỉ có hai con rồng, một đầu bếp, một đứa bé, một đệ tử phế

vật.

Sao đã kết thúc rồi?

“Chu đạo hữu, ngươi biết kết thúc thế nào không?”

Sở Duyên hít sâu một hơi, dò hỏi.

Hắn thực sự cảm thấy khó hiểu.

Người khác còn đang đứng ở cửa học viện Hạo Nhiên, chiến đấu đã kết thúc?

“Nghe nói, trong Vô Đạo Tông có mấy tiên sống! Mấy tôn tiên đó ra tay, dễ

dàng dẹp được liên minh tu tiên giả!”

Chu Lẫm nói tường tận cho Sở Duyên nghe.

Lúc này Sở Duyên im lặng.

Trong Vô Đạo Tông có tiên gì?

Sao tông chủ như hắn không biết?

….

Bên cạnh cự thạch chỗ cửa học viện Hạo Nhiên, Sở Duyên im lặng một lát, một

mình suy nghĩ.

Bên trong Vô Đạo Tông có tiên gì đó, chuyện này không hiện thực.

Chính hắn là tông chủ của Vô Đạo Tông, nếu có tiên gì đó, có khả năng hắn

không biết sao?

Nói đùa à.

Tông chủ của Vô Đạo Tông ngay cả trong tông môn nhà mình có gì cũng không

biết, đây không phải là đang nói đùa sao.

Sở Duyên suy đoán, chỉ sợ đám đệ ở bên ngoài của hắn, đám Diệp Lạc trở về,

cùng ra tay bảo vệ Vô Đạo Tông.

Bản lĩnh của đám đệ tử này, hắn vẫn luôn biết.

Có lẽ tất cả đều là cảnh giới Độ Kiếp!

Có những đệ tử này ở đây, Vô Đạo Tông trải qua cửa ải khó khăn, hình như rất

bình thường.

Sau khi suy nghĩ xong, Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra.

Những đệ tử này không nuôi không, mỗi một đệ tử đều trừ của hắn một đại

cảnh giới, bây giờ xem ra, cũng chưa chắc đều là chuyện xấu.

Ít nhất những đệ tử này còn biết, khi tông môn gặp nạn thì trở về bảo vệ tông

môn.

Nếu không có những đệ tử này, không cẩn thận đã bị người bên ngoài trộm nhà

mất.

Sau khi suy đoán được chuyện này, Sở Duyên an tâm.

Sau khi nói vô nghĩa với Chu Lẫm một lát, hắn lập tức đứng dậy quay về chỗ

mình ở.

Sau khi thấy ma khí chi chủng kia, Sở Duyên mới im lặng nhẹ nhàng thở ra.

Ma khí chi chủng này không xảy ra vấn đề gì thì tốt.

Nhưng mà ma khí chi chủng này giống như trở nên hơi kỳ lạ.

Sở Duyên cúi đầu nhìn sân chỗ mình ở, ma khí chi chủng được đặt trên bàn đá

trở nên thành thật.

Ma khí chu chủng trước đây, giống như một đám khí vụ màu đỏ tím, nhưng bây

giờ, ma khí chi chủng này thay đổi màu sắc.

Bên ngoài là một tầng kim sắc, bên trong là một tầng trắng ngà, lại vào bên

trong là một tầng màu đỏ tím mới đúng.

Đây là ma khí chi chủng của hắn sao?

Sở Duyên trợn tròn mắt.

Chẳng lẽ đây là hiện tượng tự nhiên trước khi hóa hình?

Sở Duyên ôm tâm tư này, nhưng hắn không nghĩ nhiều.

Dự định đợi qua mấy ngày, nhìn xem ma khí chi chủng này có hóa hình hay

không.

Sở Duyên im lặng gật đầu, hắn lấy một cái nhẫn trong ngực ra.

Đây là một cái nhẫn trữ vật.

Cái nhẫn này là hắn đòi Chu Lẫm, bên trong có một ít cơ sở vật tư.

Đây là hắn định dùng làm lão gia gia.

Đến lúc đó đưa cái nhẫn này cho ma khí chi chủng, hắn sống nhờ ở bên trong

làm lão gia gia, tự mình dạy bảo.

Hắn không tin, hắn tự mình dạy bảo, ở dưới mí mắt hắn, hắn không tin đệ tử

này còn có thể nghịch thiên thành tài.

Nếu nghịch thiên thành tài, Sở mỗ hắn thực sự mặc kệ, về thăm nhà giới Tu

Tiên có xưởng hay không, đi làm là được.

Như vậy còn không thể dạy đệ tử thành phế vật, vậy hắn còn chơi cái rắm gì.

Sở Duyên nghĩ như thế, im lặng ngồi xuống, đợi ma khí này hóa hình.

Hắn vừa đợi, lập tức hai ngày.

Hai ngày sau, cuối cùng ma khí này cũng biến hóa.
Bình Luận (0)
Comment