Đối với kiểm tra đo lường tư chất, Xi Già không biểu hiện ra kích động hoặc là
vẻ mặt lo lắng, có vẻ rất hệ Phật.
Không có gì bất ngờ xảy ra, trước mặt bao người, Xi Già được kiểm tra đo
lường ra kết quả thiên phú thấp kém.
Chuyện này giống y như đúc trong kịch bản của Sở Duyên, có một số đệ tử mới
vào cửa học viện Hạo Nhiên trào phúng Xi Già.
Sở Duyên nghĩ chính là, Xi Già sẽ “ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà
Tây, bảo đám thiếu niên bắt nạt hắn ta đợi đấy”.
Kết quả không ngờ tới, Xi Già coi như không có những trào phúng này.
Căn bản không thèm để ý.
Điều này khiến Sở Duyên cảm thấy kỳ lạ.
Hắn luôn cảm thấy đệ tử do ma khí hóa hình này vô cùng kỳ lạ, nhưng hắn
không thể nói rõ kỳ lạ chỗ nào.
Ban đêm cùng ngày, trong sân, Sở Duyên ở trong nhẫn, cuối cùng không thể
nhịn được nữa.
Hắn cảm thấy nội dung kịch bản giống như căn bản không làm gì được Xi Già,
Xi Già này quá mặn.
Coi như không có trào phúng, một lòng tu luyện.
Nhưng cho dù linh khí đều không hút được, cũng không biết hút thứ gì.
Sở Duyên cảm thấy không thể lãng phí thời gian tiếp được nữa.
Hắn cần ra khỏi nhẫn, quan tâm tới đệ tử kỳ lạ này.
Sau khi trầm tư một lát, Sở Duyên im lặng chui từ trong nhẫn a.
Bóng dáng Sở Duyên lóe lên kim quang xuất hiện trong phòng Xi Già đang tĩnh
tâm tu hành.
Sở Duyên vốn cho rằng Xi Già sẽ cảm nhận được hắn, cho nên đứng ở đó, hai
tay để sau lưng, quay lưng về phía Xi Già, bộ dạng như cao nhân.
Nhưng hắn đợi một lúc lâu, cũng không thấy bất cứ âm thanh gì truyền ra.
Điều này khiến hắn không khỏi mê mang một chút.
Xoay người lại nhìn, muốn nhìn xem rốt cuộc Xi Già đang làm gì.
Hắn vừa quay người lập tức sững sờ.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào, Xi Già cầm ghế trong tay, đang cẩn thận tới gần
hắn…
…
Ban đêm, học viện Hạo Nhiên, trong một căn phòng.
Loảng xoảng…
Một cái ghế được để trên đất, phát ra tiếng vang nhỏ.
“Ngươi nói, ngươi là sư tôn của ta?”
Xi Già ngơ ngác nhìn người trước mặt đang tỏa ra kim quang, giống như một
tiểu thái dương.
Hơn nửa đêm chui ra, nói là sư tôn của hắn ta sao?
“Đúng vậy, bổn tọa là sư tôn của ngươi, lúc trước vẫn luôn sống nhờ trong nhẫn
trên tay ngươi, có duyên phận sư đồ với ngươi, chính là trời định, lúc trước gặp
ngươi còn chưa hóa hình, nên chưa hiện thân, bây giờ ngươi đã hóa hình, vậy
đương nhiên bổn tọa sẽ ra dạy bảo ngươi, khiến duyên phận thầy trò viên mãn
hơn.”
Sở Duyên vô cùng bình tĩnh nói lý do thoái thác mình đã chuẩn bị trước ra.
“Thầy trò trời định sao?”
Xi Già có chút không kịp phản ứng.
Cúi đầu nhìn thoáng qua nhẫn trên tay hắn ta.
Từ trong nhẫn chui ra một người, nói là sư tôn trời định của hắn ta?
“Sao thế, ngươi còn nghi ngờ gì à?”
Sở Duyên nhìn thấy Xi Già mãi mà không nói gì, hỏi.
“Không có.”
Xi Già lắc đầu, lại cúi đầu nhìn thoáng qua nhẫn trên tay.
Hắn ta tin tưởng lời nói của người nửa đêm chui ra, nhưng cũng không tin
tưởng một cách mù quáng.
Vì Xi Già cảm nhận được chút cảm giác quen thuộc từ trong kim quang trên
người Sở Duyên, giống như hắn từng cảm nhận được hào quang này.
Cũng chính vì cảm giác quen thuộc này, Xi Già lựa chọn tin tưởng Sở Duyên.
“Nếu không có nghi ngờ, vậy còn không gọi sư tôn?”
Sở Duyên mặc kệ nhiều như vậy, gọi sư tôn là lên thuyền giặc của hắn, hắn nhất
định phải dạy thành phế vật.
“Sư tôn.”
Xi Già không do dự, nói một tiếng.
Nhưng mà hắn ta không hành lễ gì đó, không biết là vì mới hóa hình không biết
lễ nghi, hay là không muốn hành lễ.
“Ừm, ngươi tên Xi Già, vậy sư tôn gọi ngươi là Già Nhi, sau khi tự ngươi hóa
hình, vi sư đều đã thấy rõ ràng, bao gồm lúc ngươi kiểm tra đo lường tư chất, bị
đám người trào phúng, đệ tử bị trào phúng, đương nhiên là sư tôn nên ra mặt.”
“Già Nhi, trước khi đi tìm đám người đó, vi sư giúp ngươi một tay!”
Sở Duyên thản nhiên nói.
“Sư tôn nói mấy người ban ngày sao?”
Xi Già sửng sốt, hỏi.
“Đúng vậy, Phật tranh một nén nhang, người tranh một hơi, bọn họ trào phúng
ngươi, ngươi vô lực phản kháng, đương nhiên là vi sư phải ra mặt thay ngươi.”
Hai tay của Sở Duyên để sau lưng, thản nhiên nói “lấy lớn hiếp nhỏ” nghĩa
chính ngôn từ như vậy.
Dựa theo phương pháp giới tu hành, đánh nhỏ, đến già.
Chuyện này không phải rất bình thường sao?
Sở mỗ hắn chỉ tuần hoàn quy củ của giới tu hành mà thôi!
Được rồi, thực sự Sở mỗ hắn muốn tạo quan hệ thân thiết với Xi Già hơn mà
thôi, khiến hai bên thân thiết hơn một chút.
Không thể không nói, phương pháp này của Sở Duyên rất có tác dụng.
Ít nhất Xi Già cảm nhận được quan tâm của sư tôn đối với hắn ta, trong lòng vô
cùng ấm áp.
“Sư tôn…”
“Ý của sư tôn, đệ tử xin nhận, nhưng đệ tử cảm thấy không cần đi gây sự với
bọn họ.”
Xi Già nói như vậy.
“Vì sao?”
Lần này Sở Duyên cảm thấy hoang mang.
Bị trào phúng như vậy cũng không tức giận sao?
Tâm tính người này cao như thế à?