Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 735

Giọng nói không nhanh không chậm truyền vào tai Diệp Lạc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Lạc vẫn quỳ trên đất hơi hoảng hốt một lát.

Hắn ta giống như thấy được quá khứ, khi hắn ta vẫn còn nhỏ yếu.

Cũng giống như hôm nay, sư tôn quay lưng về phía hắn ta, nói cho hắn ta toàn

bộ.

Lúc này, hắn ta không còn là thiếu niên nhỏ yếu ngày xưa.

Hắn ta hôm nay, chính là một thế hệ cường giả.

Tông chủ của Thánh Địa một phương, cường giả danh chấn thiên hạ.

Nhưng sư tôn luôn là sư tôn kia, hắn ta chỉ có thể nhìn được bóng lưng của sư

tôn.

Hắn ta tốn vô số sức lực, nhưng không thể thấy được tận cùng chân chính của

sư tôn.

“Sư tôn…”

“Cho tới nay, đệ tử lý giải đối với đạo, đều giống hệt như những lời sư tôn nói

năm đó.”

Diệp Lạc chậm rãi đứng dậy, đồng thời nói như vậy.

“Ngươi… Vi sư hỏi ngươi, tự ngươi lý giải đối với đạo của mình, mà không

phải hỏi ngươi những chuyện này.”

Sở Duyên trợn to mắt, hắn không biết nên nói gì cho phải.

Hắn không biết nên bắt đầu lừa gạt từ đâu, cho nên mới hỏi Diệp Lạc, có quỷ

mới biết vậy mà Diệp Lạc chơi dầu cù là như vậy.

Khôn không chịu được, Diệp Lạc không mở miệng, hắn tiếp tục lừa gạt kiểu gì?

“Lý giải của ta đối với đạo sao?”

Diệp Lạc nghe thấy thế, trầm ngâm một lát, giống như đang hỏi mình, hắn lý

giải đối với đạo thế nào.

Một lát sau, hắn ta mới ngẩng đầu nhìn về phía Sở Duyên.

“Sư tôn, ta cảm thấy đạo của ta, được cho là ninh chiết bất khuất! Cầm kiếm

giả, lúc này lấy kiếm phá vạn pháp, kiếm phá vạn kiếp, kiếm trảm mọi thứ.”

Diệp Lạc nói năng đầy khí phách nói.

“Ngươi đã lý giải như vậy, sao cần tăng cấp đạo?”

Sở Duyên quay lưng về phía Diệp Lạc khóe mắt hơi giật giật, giọng nói vẫn

lạnh nhạt trước sau như một.

Hắn không biết nên châm chọc như thế nào.

Một kiếm phá vạn pháp?

Đều đã bùng nổ như vậy, còn tìm hắn nói tăng cấp đạo làm gì?

Đệ tử bây giờ, đúng là có lòng tham!

“Sư tôn, khác biệt, đệ tử cảm thấy… Kiếm của đệ tử không đủ sắc bén, tuy đệ

tử biết, phải dùng kiếm phá vạn pháp, nhưng đụng tới đạo của đám sư đệ sư

muội, cũng rất cật lực, cần dựa vào cảnh giới áp chế mới có thể chiến thắng các

sư đệ sư muội.”

Diệp Lạc lắc đầu nói.

Nghe thấy những lời này, Sở Duyên đang quay lưng không đáp lời trước, mà

hơi nhắm mắt lại, suy nghĩ một lúc.

Hắn đang tự hỏi, làm thế nào để lừa gạt đệ tử này.

Diệp Lạc đứng ở một bên, không dám quấy rầy, im lặng cúi đầu, đợi sư tôn đáp

lời.

Cục diện lập tức yên tĩnh lại, bầu không khí cũng trở nên yên tĩnh.

Vù vù…

Gió nhẹ thổi qua, cuốn lên không ít lá cây trên mặt đất.

Rất lâu sau, Sở Duyên cũng không mở miệng.

Sở Duyên không nói lời nào, Diệp Lạc cũng không dám nói lời nào, cứ giằng co

như thế.

Diệp Lạc không biết rằng, hiện giờ Sở Duyên căn bản không biết nên nói gì,

cho nên mới không nói lời nào.

Lúc này, trong lòng Sở Duyên tràn ngập mê mang, không biết nên lừa gạt như

thế nào.

Hiện giờ không ngừng xoa hai tay, khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Trong lòng không có ý niệm gì dâng lên.

Kiếm…

Một kiếm đều đã phá vạn pháp, còn có thể tăng cấp kiểu gì?

Phá vạn pháp, phá vạn pháp, phá…

Phá tới mức cực hạn là gì?

Trong lòng Sở Duyên không hiểu sao hiện lên một cái tên.

Bàn Cổ…

Khai thiên?

Phá toàn bộ thì chính là khai thiên?

Lấy ra lừa gạt đệ tử này, hình như khả thi?

Đôi mắt Sở Duyên sáng lên, nghĩ thông suốt toàn bộ, lúc này mở miệng.

“Lạc Nhi, ngươi có biết, thế giới, Thiên Địa đều từ đâu mà đến không?”

Sở Duyên nói với hàm ý sâu xa.

“Thế giới, Thiên Địa từ đâu mà đến ư?”

Diệp Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.

Hắn ta trầm tư một lát, vẫn không tìm được đáp án.

Cuối cùng hắn ta lắc đầu, nói không biết với Sở Duyên.

Nhìn đệ tử này nhu thuận như vậy, Sở Duyên hơi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Rất lâu rất lâu trước đây, không có khái niệm thế giới, Thiên Địa xuất hiện,

thời điểm đó, toàn bộ đều là một vùng hỗn độn, không ngày chia đêm, không có

khái niệm thời gian.”

“Cho đến khi một đại thần tên là Bàn Cổ xuất hiện, thì có khái niệm Thiên Địa,

có ngày có đêm, có thời gian, có mọi thứ!”

Năng lực kể chuyện xưa của Sở Duyên rất mạnh.

Nói một lát, còn thở dài, giống như đang cảm khái thời đại…



Vô Đạo Tông, trước sơn môn.

Bàn Cổ!

Sau khi cái tên này thốt lên từ miệng Sở Duyên xong, Diệp Lạc vốn đang lẳng

lặng nghe trong lòng chấn động mạnh một cái.

Cảm giác kính sợ không hiểu sao đột nhiên sinh ra.

Hắn ta không biết, vì sao hắn ta sẽ có loại cảm giác này, nhưng chính là có cảm

giác kính sợ, giống như đây là thứ khắc vào sâu trong linh hồn hắn ta, hiện giờ

được triệu hoán ra.

Loại cảm giác kính sợ này vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt tới mức khiến Diệp Lạc

thậm chí không thể khống chế.

“Sư tôn, Bàn…”

Diệp Lạc muốn hỏi xem, Bàn Cổ là ai, nhưng hắn ta còn chưa đọc tên ra, cảm

giác tim đập nhanh trào lên trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment