Đối thủ cũng không cam lòng yếu thế, dốc toàn lực muốn đánh Xi Già.
Kết quả không ngờ Xi Già biến hóa nhanh chóng, biến thành hình thái Phật,
toàn thân lóe lên kim quang, phía sau mơ hồ có âm Phạn xuất hiện.
Xi Già dựa vào hình thái Phật, đỡ một kích của đối phương.
Đối phương cũng bị đánh ra khỏi đài cao, trận chiến đấu này tới đây, thì tuyên
bố kết thúc.
Xi Già chiến thắng!
Xi Già lấy được thắng lợi, nhưng hắn ta không có bất cứ vẻ kích động gì, trái lại
vô cùng bình tĩnh thu hồi tất cả hình thái lại, biến thành bộ dạng bình thường
nhất.
Hắn ta đứng dậy muốn quay trở về trận doanh của học viện Hạo Nhiên.
Đúng lúc này, một bóng người như quỷ, đột nhiên đi tới trước mặt hắn ta.
Xi Già sợ tới mức nắm chặt tay đấm về phía đối phương.
“Trái lại người trẻ tuổi rất có tinh thần.”
Một giọng nói truyền vào trong tai Xi Già.
Xi Già sửng sốt, ngay sau đó quả đấm của hắn ta bị đánh hụt.
Bên cạnh hắn ta xuất hiện một bóng người, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai
hắn ta.
“Ngươi là ai?”
Xi Già không có động tác gì, hắn ta biết, hắn ta không có khả năng là đối thủ
của người tới.
Nếu đối phương có ác ý với hắn ta, hắn ta không có một chút biện pháp.
“Đệ tử của Vô Đạo Tông, tông chủ của Âm Dương Trận Tông, Trương Hàn.”
“Người trẻ tuổi, ta thấy tư chất của ngươi không tệ lắm, hay là thay đổi vị trí,
gia nhập môn hạ của ta, thế nào?”
Trương Hàn mỉm cười nói.
“Đệ tử của Vô Đạo Tông… Trương Hàn…”
Đồng tử của Xi Già co rụt lại, có chút không ngờ tới, vậy mà nhân vật cao cao
tại thượng như vậy sẽ chú ý tới hắn ta.
Nhưng hắn ta kinh hãi thì kinh hãi, vẫn nhanh chóng hoàn hồn lại.
“Không được, tiền bối, ta đã có sư tôn.”
Xi Già lựa chọn từ chối.
Trương Hàn: “?”
Ngươi đã có sư tôn rồi sao?
Sư tôn của ngươi, chẳng lẽ không thể thay đổi được ư?
Sư tôn của ngươi có lợi hại như ta không?
…
Trung Châu, trên đất trống chiến trường cổ, trước một đài cao.
Trương Hàn nhìn Xi Già trước mặt, trong lòng châm chọc.
Vậy mà người này từ chối hắn ta.
Hắn ta có thân phận gì?
Người của Vô Đạo Tông, nhị đệ tử của sư tôn!
Tông chủ của Âm Dương Trận Tông, chấp chưởng đại châu một phương!
Lại càng là người đứng đầu về trận đạo!
Nhiều thân phận như vậy, vậy mà hậu bối này còn từ chối hắn ta? Lý do là có sư
tôn rồi?
Ngươi xuất thân là một tông môn nhị phẩm, có sư tôn thì sao? Đổi người chẳng
phải êm tai hơn à?
Hơn nữa, sư tôn ngươi có lợi hại bằng ta không?
Vậy mà ngươi mở miệng từ chối.
Trong lòng Trương Hàn lập tức buồn bực, ở mặt ngoài hắn ta vẫn vô cùng ấm
áp.
“Xin hỏi sư tôn ngươi là người phương nào?”
Chỉ nghe Trương Hàn nói như vậy.
“Sư tôn ta… Sư tôn ta không phải cao nhân nào, ta cũng không biết sư tôn ta tên
là gì.”
Xi Già trầm tư một lát, lắc đầu.
Hắn ta thực sự không biết sư tôn hắn ta tên là gì.
Sở Duyên vẫn luôn không để lộ thân phận.
Mà Trương Hàn đứng đối diện nghe thấy thế, trong lòng càng giận hơn.
Nếu hắn ta thua, vậy đã thua rồi.
Không nhận người này làm môn hạ, thực ra không có ảnh hưởng gì đối với hắn
ta.
Nhưng hắn ta tức, là vì một người không tên không họ, khiến hắn ta không nhận
được đệ tử này làm môn hạ.
Bại bởi người như vậy, hắn ta không phục lắm.
Nếu không phải hắn ta còn chút uy nghiêm, hắn ta đã trực tiếp mở miệng, bảo
Xi Già gọi sư tôn kia ra, đấu với hắn ta một trận.
“Nói như vậy, ngươi thực sự không muốn bái nhập môn hạ của ta đúng không?”
“Ta hi vọng ngươi suy nghĩ cẩn thận, lại trả lời ta, ngươi phải hiểu, hiện giờ đặt
trước mặt ngươi là một phần cơ duyên, nếu ngươi nắm chắc phần cơ duyên này,
thành tựu cảnh giới Độ Kiếp đã là chuyện ván đã đóng thuyền, cho dù là nhòm
ngó Tiên Cảnh, cũng không phải không thể!”
Trương Hàn bắt đầu vẽ ra cái bánh mì cỡ lớn.
Không phải là hắn ta muốn nhận Xi Già nhập môn, chỉ là hắn ta không muốn
thừa nhận mình bại bởi một người không tên không họ.
“Rất xin lỗi, tiền bối.”
Xi Già lắc đầu, vẫn mở miệng từ chối.
“Không biết hiện giờ sư tôn ngươi ở đâu? Có thể gọi ra gặp mặt hay không?”
Trương Hàn tức giận.
“Tiền bối, ta cũng không biết hiện giờ sư tôn của ta đang ở đâu…”
Xi Già thành thật trả lời.
“Chuyện này…”
Trương Hàn thực sự phục luôn.
Hắn ta đều đã tức tới mức muốn đè sư tôn của đối phương xuống đất ma sát một
trận.
“Được rồi, lão nhị, lùi ra đi.”
Một giọng nói truyền từ bầu trời tới.
Chỉ thấy Diệp Lạc và Tô Càn Nguyên đi tới.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Hàn bĩu môi, không nói thêm gì nữa, lùi về
sau mấy bước.
Hắn ta tin tưởng, hắn ta không thể thuyết phục người này.
Đại sư huynh và tam sư đệ chắc chắn cũng không có biện pháp.