Sở Duyên một lòng tới tìm Xi Già, không chú ý tới tin tức xung quanh.
Hắn không biết “uy danh” của Xi Già đã vang dội cỡ nào.
Sở Duyên có chút lo lắng mãi đến khi nhìn thấy Xi Già, mới an tâm hơn.
Đệ tử này không sao là được.
Sở Duyên cũng không phát hiện ra manh mối gì.
Trong tình huống Xi Già không hiện ra hình thái, giống như một phàm nhân,
bình thường không có gì lạ, không có bất cứ chỗ nào lạ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên càng thêm yên tâm.
“Già Nhi, trong khoảng thời gian vi sư rời đi, ngươi khỏe không?”
Sở Duyên nhẹ giọng mở miệng, hỏi một câu.
“Không dám làm phiền sư tôn lo lắng, đệ tử rất tốt, hiện giờ trong học viện
không có nhiều người có gan trào phúng đệ tử.”
Xi Già cười trả lời.
Trong lòng hắn ta cảm thấy rất ấm áp.
Sư tôn trở về chuyện đầu tiên là quan tâm hắn ta.
“Sống tốt là được, ta cũng đã nhìn ra được, hiện giờ địa vị của ngươi rất cao.”
Sở Duyên tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Đệ tử này có thể đi theo đội ngũ của học viện Hạo Nhiên đến đây mở mang kiến
thức, rõ ràng là địa vị không thấp.
Sở Duyên hoàn toàn coi Xi Già thành tới đây xem cho vui, đâu nghĩ tới Xi Già
tới tham chiến.
“Phần lớn mọi thứ là dựa vào sư tôn dạy bảo.”
Xi Già lắc đầu nói.
Nếu không có Sở Duyên, hắn ta đã không có ngày hôm nay.
“Ừm, nơi này là nơi cử hành Đại Bỉ vạn tông đúng không? Ngươi xem bao
nhiêu cuộc chiến rồi?”
Sở Duyên xua tay hỏi.
“Xem qua… Xem qua rất nhiều trận, đệ tử đã không nhớ rõ lắm.”
Xi Già đáp.
Những lời này vừa nói ra, Sở Duyên khẽ gật đầu, trái lại không nghĩ nhiều.
Nhưng mà khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là một điểm, chính là tính cách của đệ tử
này.
Hắn nhớ mang máng, lúc trước đệ tử này giống như một hũ nút, hệ Phật không
chịu được, mỗi ngày chỉ biết ngồi thiền.
Trái lại bây giờ đã nhân tính hóa rất nhiều.
Là vì trải qua nhiều chuyện, cho nên tính cách trở nên bình thường một chút
sao?
Trái lại Sở Duyên cảm thấy, đệ tử này đã tốt hơn rất nhiều.
Tốt hơn trước đây.
Cả ngày không phải ngồi thiền thì chính là ngồi thiền.
Hắn nhìn mà da đầu run lên, nhưng không có sức châm chọc.
Sở Duyên đi tới trước cửa sổ nhìn thoáng qua.
Nơi này là nơi cử hành Đại Bỉ vạn tông.
Lúc trước hắn dặn dò, bảo đám Diệp Lạc tới tham dự, không biết hiện giờ đám
Diệp Lạc có ở đây không.
“Già Nhi, ngươi ở đây đợi một lát, vi sư đi rồi về ngay.”
Sở Duyên muốn đi gặp đám Diệp Lạc.
“Sư tôn, ngươi mới trở về, sao lại muốn đi…”
Xi Già ngẩn người.
“Không sao, vi sư chỉ đi gặp mấy người, lát nữa sẽ trở về.”
Sở Duyên cười với Xi Già, vỗ bả vai đối phương, bóng dáng nhoáng lên một cái
hóa thành kim quang biến mất không thấy.
Hắn điều động trạng thái vô địch, lấy tốc độ nhanh nhất.
Chỉ một lát sau, đã không tìm thấy dấu vết.
Xi Già đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn hướng Sở Duyên rời đi, có chút thẫn thờ.
Hắn ta phát hiện, cho dù là với thực lực của hắn ta hiện giờ, vậy mà cũng không
thể nhìn thấu nửa phần của sư tôn hắn ta.
Thậm chí quỹ tích bay của sư tôn hắn ta đều không cảm nhận được.
Không phải nói, sư tôn chi ở trạng thái tàn hồn sao?
Vì sao sẽ đỉnh như vậy?
Xi Già cảm thấy hoang mang.
Nhưng hắn ta không nghĩ nhiều, xoay người ngồi thiền, tăng Phật tính.
Từ khi hắn ta phát hiện huyết dịch có thể tăng ma tính xong, ma tính của hắn ta
bắt đầu tăng vọt.
Chuyện này cũng dẫn tới hình thái ma của hắn ta rất mạnh.
Nhưng thay vào đó, hình thái ma của hắn ta quá mạnh, Phật tính không áp chế
nổi, không duy trì được cân bằng.
Cho dù có khí tức Nho đạo trợ giúp áp chế, cũng không thể áp chế đến mức cân
bằng với Phật tính.
Xi Già cũng hiểu rõ điểm này, cho nên hắn ta luôn muốn tăng Phật tính lên,
nâng đỡ tới mức độ cân bằng với ma tính.
Cho dù ma tính phá vỡ cân bằng, cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn ta luôn
không thể dùng hình thái ma đúng không?
Tuy dùng hình thái ma, chỉ tấn công không cần thủ, lực lượng vô cùng cường
đại, đúng là rất vui sướng, nhưng hắn ta không thể luôn như vậy.
Thực sự là vui sướng nhất thời rất sảng khoái, còn rất vui sao?
Xi Già lắc đầu, cảm thấy buồn cười với ý nghĩ của mình.
Hắn ta bắt đầu ổn định tinh thần, niệm kinh Phật.
…
Bên kia Sở Duyên cũng thuận lợi gặp được Diệp Lạc, Trương Hàn, Tô Càn
Nguyên.
Sau khi nghe tình hình của Đại Bỉ vạn tông xong, thì hiểu rõ.
Vậy mà đệ tử tham chiến không phải Diệp Lạc, Trương Hàn, Tô Càn Nguyên,
mà là ba đệ tử khác, Tô Hề, Hoa Thần Y và Tư Nhạc.
Nhưng mà Sở Duyên không để ý lắm.
Phàm là đệ tử đâm sau lưng hắn, đều đã thành tài.
Nhưng mà lấy được thứ hạng trong Đại Bỉ vạn tông, hẳn là không thành vấn đề.
Sở Duyên rảnh rỗi không có việc gì làm, không trở về trước tiên, mà nói chuyện
với một số đệ tử ở đây.