Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 766

“Đạo hữu xin dừng bước!”

Sở Duyên nhìn thấy Tà Thần chạy trốn, sao có thể không rõ, đối phương đây là

sợ mình, nên chạy trốn.

Hắn hét to một tiếng, trực tiếp ném vòng sáng kim sắc về phía Tà Thần.

Tà Thần nhìn thấy vòng sáng kim sắc ném tới, trong lòng kinh hãi, điên cuồng

túm lấy bức họa, muốn né tránh.

Không biết là Sở Duyên cố gắng khống chế, hay là thân pháp của Tà Thần tốt,

vòng sáng kim sắc thực sự để Tà Thần tránh thoát.

Bùm!

Vòng sáng kim sắc đánh vào trong đất đai Nam Châu, cả đại lục Thần Hành

giống như chấn động theo.

“Đạo hữu, đây là hiểu lầm, lão tổ vô ý…”

Tà Thần còn muốn giải thích gì đó.

Quay đầu lại nhìn, lão ta lại thấy được cảnh tượng lão ta suốt đời khó quên.

Sở Duyên đứng trên bầu trời, một tay giơ lên, trên đỉnh đầu một vòng sáng

giống như mặt trời, mấy ngàn trượng tỏa sáng thiên uy, không thể xâm phạm.

Tà Thần: “…”

Như vậy chạy làm sao?

Con mẹ nó đây là muốn đánh lão ta, còn muốn làm nổ cả đại lục à?



Ngay chính giữa Nam Châu, trong tay Sở Duyên nâng một vòng sáng vĩ đại

giống như mặt trời.

Hắn đối diện với Tà Thần, gương mặt vẫn rất âm trầm.

Lửa giận thiêu đốt trong lòng hắn.

Chơi sao?

Coi đệ tử của hắn là con chuột chơi đùa à?

Ngươi xứng sao?

Sở Duyên cũng không thể nói rõ vì sao hắn lại giận như vậy.

Nhưng hắn rất giận dữ.

“Đạo hữu! Chuyện này thực sự là hiểu lầm, ngươi, ngươi trăm ngàn lần phải

nghĩ kỹ, thứ trong tay ngươi không thể tùy tiện ném loạn, nếu không cả đại lục

sẽ không còn!”

Tà Thần vô cùng hoảng sợ, sợ thực sự bị vòng sáng vĩ đại này diệt.

“Hiểu lầm! Có thể, chỉ cần ngươi có thể chạy trốn được, ta coi như đây là hiểu

lầm.”

Giọng nói của Sở Duyên bắt đầu không thản nhiên nữa, thoáng mang theo chút

lạnh lùng.

“Chạy sao? Đạo hữu ngươi đang nói đùa ư?”

Tà Thần sững sờ.

Ở phía dưới vòng sáng to như vậy, lão ta trốn kiểu gì? Lấy cái gì trốn?

Vòng sáng to như vậy đánh xuống, đó là bao trùm cả vùng.

“Bổn tọa chỉ nói một lần, cho ngươi một chén trà nhỏ để chạy, chạy về bên biển,

trong vòng một chén trà nhỏ, bổn tọa tuyệt đối không ném vòng sáng này!”

Sở Duyên hít sâu một hơi, nói như vậy.

Nghe thấy những lời này, Tà Thần không có chút do dự.

Kéo bức họa cuộn tròn kẹt nửa cơ thể của mình, nhanh chóng chạy trốn tới bên

biển.

Tốc độ của lão ta cũng rất nhanh, cho dù nửa cơ thể bị kẹt trong bức họa cuộn

tròn, cảnh giới Đại Thừa vẫn khó có thể so sánh được.

Tà Thần hóa thành hắc quang, chạy trốn tới bên hải dương.

Vẻ mặt Sở Duyên không chút thay đổi nâng vòng sáng vĩ đại kia, bước một

bước, cũng hóa thành kim quang đuổi về phía Tà Thần.

Hắn nói trong vòng một chén trà nhỏ không ném vòng sáng, không nói hắn

không di chuyển.

Dám đùa giỡn đệ tử của hắn đúng không?

Hôm nay Sở mỗ hắn sẽ dạy cho tên này biết, cái gì gọi là mèo vờn chuột.



Tại chỗ, trong một góc, Trương Hàn và bảy đệ tử ngồi sững sờ trên đất, nhìn Tà

Thần và sư tôn nhà mình rời đi, cả đám không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bọn họ xem như được cứu trợ.

Vốn cho rằng, hôm nay bọn họ khó có thể chạy trối chết, không ngờ vào thời

khắc quan trọng, vậy mà sư tôn xuất hiện cứu bọn họ.

Lại càng dễ dàng đánh bại Tà Thần thiếu chút nữa giết chết bọn họ, còn đuổi đi.

“Trên người các ngươi có vật phẩm triệu hoán sư tôn sao?”

Trương Hàn thở ra một hơi, nhìn về phía bảy đồng môn, hỏi.

“Không có.”

Rất nhiều đồng môn lắc đầu, trên người bọn họ đâu có thứ gì triệu hoán sư tôn.

Theo bọn họ lên núi học nghệ, đến khi học thành tài xuống núi, quát tháo đại

lục Thần Hành, chưa bao giờ bị đánh bại.

Càng khỏi phải nói gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Lần này tính là lần đầu tiên bọn họ gặp nguy hiểm tới tính mạng.

“Xem ra… Chỉ sợ sư tôn để lại ấn ký gì đó trên người chúng ta, thông qua

những thứ này, biết rõ chúng ta gặp nguy hiểm tới tính mạng, cho nên lúc này

mới tới cứu chúng ta.”

Trương Hàn mơ mộng một lát, chậm rãi mở miệng nói.

“Tóm lại, chúng ta không sao, chuyện này cũng không cần lo lắng, có sư tôn

tiếp nhận, tên kinh khủng kia sẽ khó mà sống sót.”

Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng nói một câu, vươn tay xoa mồ hôi trên trán.

“Ừm, chuyện này không có gì đáng ngại, nhưng mà vừa rồi các ngươi chú ý

không, sư tôn đối chiến với người kia, hình như sư tôn rất dễ dàng diệt được

người đó, còn để người đó chạy trốn, hình như sư tôn đang báo thù cho chúng

ta.”

Trong mắt Tô Càn Nguyên tràn ngập cảm động.

Theo ý hắn ta, hành động vừa rồi của Sở Duyên, rõ ràng cho thấy đang bao che

khuyết điểm.

Tà Thần kia bắt nạt bọn họ thế nào, Sở Duyên bắt nạt trở lại thế ấy.

Đệ tử khác nghe thấy vậy, trong lòng cũng tràn ngập cảm động.

Sư tôn truyền thụ đại đạo cho bọn họ, cho bọn họ cơ hội trở thành cường giả

đứng đầu.
Bình Luận (0)
Comment