Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 768

Lão ta đường đường là Tà Thần, dù gì hai mươi vạn năm trước, cũng là người

có uy tín danh dự.

Sao có thể bị nhục nhã như vậy.

Nghe thấy những lời này, Sở Duyên đang đuổi theo cười nhạo một tiếng.

Không nói người trước mắt người không ra người quỷ không ra quỷ, không phải

nhân tộc.

Nói chính hắn, trước mắt chỉ là trạng thái linh hồn, vẫn luôn không được tính là

người.

Nói thẳng một chút tính là quỷ.

Sở Duyên căn bản không quan tâm, tiếp tục truy kích Tà Thần.

Bùm!

Một tiếng vang thật to.

Sở Duyên lại ném một vòng sáng kim sắc vào trong hải dương.

Một đóa mây hình nấm dâng lên, sóng biển ngập trời quay cuồng.

Tà Thần bị dọa sợ di chuyển sang trái, sau đó tiếp tục phi hành.

“Đạo hữu, lão tổ chính là Tà Thần, ngươi làm như vậy, thực sự là muốn không

chết không ngừng với lão tổ ư?”

“Bùm!”

“Đạo hữu, việc này lão tổ thừa nhận, là lão tổ mạo phạm, mong đạo hữu mở

một mắt, tha cho lão tổ một con đường sống…”

“Bùm!”

“Tiền bối, lão tổ gọi ngươi một tiếng tiền bối vậy, tiền bối ngươi nói điều kiện

đi, làm thế nào mới có thể tha cho lão tổ…”

“Bùm!”

“Lão tổ tông! Tha cho hài tử đi!”

“Bùm!”

Sở Duyên cho thấy quyết tâm của mình.

Cho dù đối phương nói gì, hắn đều thờ ơ, dùng một vòng sáng kim sắc ném về

phía đối phương.

Hai người một người trốn, một người đuổi.

Không biết truy đuổi bao xa, đuổi theo một lát, Sở Duyên đều đã ở phía trên.

Hắn mặc kệ bây giờ cách đại lục Thần Hành có xa lắm không.

Hắn chỉ có một ý nghĩ, chơi Tà Thần này tới khi suy sụp.

Thích chơi như vậy, hắn sẽ chơi với đối phương tới cùng, nhìn xem người nào

suy sụp trước.

Sở Duyên không biết mình đuổi theo bao lâu, hắn có trạng thái vô địch, căn bản

không cảm thấy mệt mỏi.

Trái lại tốc độ của Tà Thần càng ngày càng giảm, rõ ràng đã cảm thấy kiệt sức.



Cuối cùng, không biết qua bao lâu, Tà Thần không kiên trì nổi, nửa người lão ta

mắc kẹt trong bức họa, trôi nổi ngay tại chỗ.

“Lão tổ không được, ngươi thích làm thế nào, lão tổ mặc kệ, ngươi đã đuổi theo

lão tổ hai tháng! Ngươi không mệt, nhưng lão tổ mệt lắm rồi.”

Tà Thần thở hổn hển.

Sau khi lão ta phá phong ấn, chưa từng nghỉ ngơi, vốn còn chưa khôi phục trạng

thái toàn thịnh.

“Hai tháng sao?”

Những lời này truyền ra, khiến Sở Duyên lập tức ngây ngẩn cả người.

Hắn hoàn toàn không ngờ tới, vậy mà mình đuổi theo Tà Thần hai tháng.

Chuyện này…

Chuyện này giống như hơi lãng phí thời gian.

Thôi, dù sao lãng phí cũng đã lãng phí, bây giờ hối hận có ích lợi gì.

Nhưng mà đều đã qua hai tháng, hắn không cần hành hạ tên này nữa.

Sở Duyên nhìn thoáng qua Tà Thần với vẻ chán ghét.

Giơ tay lên, một vòng sáng kim sắc ngưng tụ mà thành.

“Đi gặp Diêm Vương đi.”

Sở Duyên lạnh giọng nói một câu như vậy.

Ngay sau đó, hắn ném mạnh vòng sáng kim sắc về phía Tà Thần.

Bây giờ hắn không đùa giỡn nữa, mà lập tức ném về phía Tà Thần.

“Đời ta coi như xong!”

Tà Thần lập tức cảm nhận được sát khí từ trong vòng sáng kim sắc, lão ta muốn

trốn, nhưng căn bản không thể thoát được.

Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn vòng sáng kim sắc đánh tới.

Khi vòng sáng kim sắc sắp đánh lên người Tà Thần, một tiếng hét to vang lên.

“Thần thánh phương nào? Dám can đảm hành hung vào lúc này?”

Cùng với giọng nói này vang lên, một thanh Ma Đao ngang trời mà đến, muốn

bảo vệ Tà Thần, ngăn cản vòng sáng kim sắc.

Sở Duyên bị tiếng hét to này hấp dẫn, có chút sững sờ.

Đương nhiên là Tà Thần cũng nghe thấy tiếng hét to.

Vẻ mặt lão ta vui vẻ, còn tưởng mình có thể được cứu, nhưng chỉ trong nháy

mắt, sắc mặt lão ta thay đổi.

Ở trong mắt lão ta và Sở Duyên, Ma Đao ngang trời mà đến, hùng hổ, giống

như có thể bổ ra thế gian chạm vào vòng sáng kim sắc, chỉ trong nháy mắt văng

tung tóe ra, hóa thành vô số mảnh nhỏ rơi xuống.

Vòng sáng kim sắc trực tiếp chém lên người Tà Thần.

Tà Thần chết: “?”

Sở Duyên: “?”

Chỉ như vậy ư?

Vậy mà hắn còn tưởng có chuyện xấu gì cơ.

Thì ra chỉ có khí thế đủ hung hãn mà thôi?

Sở Duyên tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Hắn nhìn Tà Thần bị vòng sáng kim sắc chém thành hư vô, lại nhìn bóng người

bay từ xa tới.

Không biết nên nói gì mới tốt.

Thì ra đụng phải con hổ giấy.

Biết người tới là con hổ giấy xong, Sở Duyên không sợ, đứng tại chỗ, đợi đối

phương tới.

Rầm…

Bóng người từ phía xa bay tới thấy Ma Đao bị văng tung tóe, Tà Thần đã chết

thì không có động tác dư thừa, vẫn bay về bên này.

Sau khi tới gần Sở Duyên, Sở Duyên cũng thấy rõ người tới, là một người trẻ

tuổi.

Diện mạo của người này anh tuấn, mặc hoa phục, quanh người quấn quanh dị

phong.

Sở Duyên không biết đó là gió gì, cũng không biết người kia là ai.

Nhưng không hiểu sao hắn có cảm giác, người này không phải nhân tộc.

“Tiền bối!”

Ở trong tầm mắt của Sở Duyên, người thanh niên này bay tới cách hắn không

xa, trực tiếp cúi đầu 90 độ, trên mặt hiện lên vẻ cung kính.
Bình Luận (0)
Comment