Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 781

[Kiểm tra đo lường ký chủ cố ý vi phạm quy củ của hệ thống, mở hình thức trí

năng nhân công, điều tra thể xác và tinh thần của ký chủ.]

[Mở hình thức trí năng nhân công.]

Người quen cũ hư ảnh trí năng “Tiểu Trí” lại xuất hiện.

Biểu cảm của Tiểu Trí đờ đẫn, vừa định nói gì đó.

Mới mở miệng ra.

Còn chưa kịp nói chuyện đã bị Sở Duyên cướp mở miệng trước.

“Hệ thống, không có ý nghĩ, giải tán đi.”

“Có khả năng không có trạng thái vô địch, ta sẽ tiêu tán, nhưng ta cảm thấy rất

tốt, nhân gian không đáng, sinh ra làm người, ta rất áy náy.”

Sở Duyên thở dài, nhìn trí năng nhân công Tiểu Trí trước mặt, nói như vậy.

Tiểu Trí: “???”



Trong tổ địa của Kim Sí Đại Bằng nhất tộc, động phủ, chỗ bậc thang.

Sở Duyên thân hình hơi hư ảo, bên ngoài được kim quang bao bọc ngồi ở đó,

hai tay ôm đầu gối, bộ dạng sinh không thể luyến.

Ở phía sau hắn, hư ảnh trí năng nhân công “Tiểu Trí” trôi lơ lửng.

Lúc này, trên mặt Tiểu Trí tràn ngập lo lắng, hoàn toàn không còn bộ dạng đờ

đẫn cứng ngắc như trước.

“Ký chủ, nhân tộc từng nói, thắng bại là chuyện thường tình, mong ký chủ đừng

nên nổi giận!”

“Nhân gian không đáng.”

“Ký chủ, trời không phụ lòng người, ngươi phải tin tưởng chính mình, ngươi

nhất định có thể thành công.”

“Sinh ra làm người, ta rất xin lỗi.”

“Ký chủ, trong lịch sử của nhân tộc, từng xuất hiện rất nhiều người không

ngừng thất bại, nhưng bọn họ đi đến cuối cùng, đều đã thành công!”

“Ngươi nhìn thấy ánh sáng, tự cho đó là hi vọng, cho rằng có thể thoát khỏi vận

rủi, nhưng đến cuối cùng phát hiện, đó là sơn cốc không có tiếng vang…”

“… Ký chủ, giọng điệu của ngươi có thể bình thường một chút được không, thất

bại chính là mẹ của thành công!”

“Không thuộc về mình, cần gì phải giao tranh cả đời đi để ý…”

Nghe từng lời nói kỳ lạ truyền từ miệng Sở Duyên ra, trí năng nhân công hư ảnh

Tiểu Trí rơi vào trầm mặc.

Nó cảm thấy mình có chút lúng túng.

Nó không biết ký chủ này, lấy đâu ra nhiều từ ngữ kỳ lạ như vậy.

Nó nghe cảm thấy mình đều trở nên kỳ lạ.

Tiểu Trí nhìn Tiểu Trí ngồi xổm trên cầu thang, trong lúc này không biết nên xử

lý thế nào.

“Mở hình thức ẩn nấp…”

“Lục soát bách khoa toàn thư kiểu mẫu trao đổi tin tức của nhân tộc…”

Tiểu Trí im lặng xin hình thức của hệ thống.

Một lát sau, trong đôi mắt đờ đẫn của nó có chút sáng ngời.

Chỉ thấy hư ảnh Tiểu Trí chậm rãi đi tới bên cạnh Sở Duyên đang ngồi trên bậc

thang, ngồi xuống theo.

“Con trai à, ngươi đừng nên suy sụp…”

Hư ảnh Tiểu Trí mở miệng nói một câu.

Sở Duyên: “?”

Ngươi chắc chắn có bệnh gì đó.

Rõ ràng là hắn bị những lời này của trí năng nhân công dọa ngốc không nhẹ.

Cả người đều ngơ ngác ngồi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm hư ảnh Tiểu Trí.

Một trí năng nhân công…

Mở miệng nói chuyện?

“Ngươi… Ngươi…”

Sở Duyên không biết nên nói gì mới tốt.

“Ký chủ, có gì không đúng à? Trí năng nhân công kiểm tra đo lường thể xác và

tinh thần của ký chủ không khỏe mạnh, cố ý tìm kiếm bách khoa toàn thư trao

đổi tin tức của nhân tộc, từ trong bách khoa toàn thư, Tiểu Trí phát hiện ba từ

con trai à thể hiện quan hệ thân thiết, Tiểu Trí cảm thấy cần thêm quan hệ sâu

sắc giữa hệ thống và ký chủ, cho nên sử dụng xưng hô này.”

Tiểu Trí lộ ra rực rỡ của trí giả, nói như vậy.

“Hủy diệt đi, ta mệt.”

Sở Duyên nhìn lướt qua Tiểu Trí, tiếp tục cúi đầu.

“Ký chủ, ngươi thực sự không thể từ bỏ, ngươi còn có hệ thống làm chỗ dựa

cho ngươi, ngươi còn chưa đi lên con đường mạnh nhất, chẳng lẽ ngươi quên sơ

tâm của ngươi rồi ư?”

Tiểu Trí vẫn muốn cổ vũ ý chí chiến đấu của Sở Duyên.

Nhưng Sở Duyên hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu.

Cảm thấy cả thế giới đều đã âm u.

“Ta nghĩ, chuyện khó nhất trong nhân sinh không phải vẫn không chiếm được,

mà là chiếm được nhưng bị lấy đi.”

Sở Duyên lại bắt đầu rơi vào lưới chìm xuống.

Hắn nhớ tới quá khứ, hắn cũng là một cảnh giới Nguyên Anh.

Hắn cũng là một lão quái Nguyên Anh.

Bây giờ lăn lộn tới mức ngay cả linh hồn cũng không có.

Thực sự là bắt đầu từ đỉnh phong, càng lăn lộn càng xuống thấp.

Ta tu từ Nguyên Anh đến không còn gì?

“Ký chủ, ngươi tỉnh táo một chút! Ngươi còn cơ hội mà!”

Tiểu Trí phát sầu.

“Linh hồn đều không còn, còn cơ hội gì nữa? Với lại căn bản không dạy được

đệ tử thành phế vật, mọi người giải tán đi.”

Sở Duyên nhìn thoáng qua Tiểu Trí, lại thở dài.

“Ký chủ, ngươi còn cơ hội!”

“Không còn cơ hội nữa…”

“Vẫn còn!”

“Vậy ngươi nói cho ta biết, cơ hội của ta ở đâu?”

Sở Duyên nhìn Tiểu Trí, mở miệng hỏi.

Hắn dạy 12 đệ tử, tất cả đều thành tài.

Cả thế giới đều giống như đang lừa hắn.

Ai tới nói cho hắn, hắn còn cơ hội gì…

“Ký chủ…”

Tiểu Trí rơi vào trầm tư.

Giống như đang tự hỏi, rốt cuộc Sở Duyên có cơ hội gì.
Bình Luận (0)
Comment