Hắn ta truyền âm một thời gian, lập tức vận dụng thủ đoạn của mình, di chuyển
tất cả đệ tử của Vô Đạo Tông tới Thái Nhất Kiếm Tông.
…
Thái Nhất Kiếm Tông, đại điện chủ phong.
Diệp Lạc nhìn xung quanh, ngoại trừ Tô Càn Nguyên ra, những sư đệ sư muội
còn lại đều mang theo một người, khóe miệng hơi căng lên.
“Các ngươi đánh chết thì đánh chết, còn dẫn tới đây làm gì?”
Diệp Lạc không biết nên nói gì mới tốt.
“Đây không phải là dẫn tới cho đại sư huynh nhìn xem sao à, thuận tiện cùng
thảo luận một chút, rốt cuộc chuyện này là sao đây.”
Trương Hàn đứng dậy, mỉm cười nói.
“Ừm, thảo luận thì thảo luận, nhưng mà nhị sư huynh, sao huynh còn chưa đột
phá cảnh giới Đại Thừa?”
Tô Càn Nguyên cũng đứng dậy, nhếch miệng cười hỏi.
Toàn thân hắn ta giống như khí tức của thần cổ Mãng Hoang, đương nhiên hấp
dẫn sự chú ý của những người khác.
Trương Hàn: “?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Hàn lập tức hiểu ra.
Con hàng này đột phá tới cảnh giới Đại Thừa rồi?
Chẳng trách…
Chẳng trách hắn ta tu luyện rất lâu, đều không thể tiếp tục tăng lên.
Hóa ra là con hàng này đột phá.
Hơn xa hắn ta, đột phá.
Thiên Địa chỉ có thể dung nạp hai cảnh giới Đại Thừa.
Không thể dung nạp vị thứ ba.
Cho nên đương nhiên hắn ta không thể tiếp tục tăng lên.
Thiên Địa chỉ có thể chặn cảnh giới của hắn ta.
Nghĩ tới đây, gương mặt Trương Hàn đều đã tái đi.
Ước gì có thể trực tiếp bày trận đánh một trận với Tô Càn Nguyên.
Nhưng hắn ta biết, hiện giờ hắn ta không phải là đối thủ của Tô Càn Nguyên.
“Được rồi, đột phá thì đột phá, đừng đắc ý, đều ngồi xuống cả đi.”
Diệp Lạc trừng Tô Càn Nguyên một cái.
Sau đó vẫy tay.
Trên đại điện lập tức xuất hiện mấy chục cái ghế.
Đệ tử của Vô Đạo Tông liếc nhau một cái, sau đó ngồi xuống ghế dựa.
Một lát sau, ghế dựa đã ngồi đầy.
Nhưng vẫn còn có người đứng, rõ ràng là ghế thiếu một cái.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Lạc sửng sốt một lát.
Hắn ta đã đón đệ tử bên Vô Đạo Tông tới rồi mà, là 12 ghế không nhầm được.
Xuất hiện thêm một người nữa…
Diệp Lạc nhìn về phía Xi Già.
Hắn ta có biết Ngải Tình, lúc trước thông qua Tử Tô, biết rõ có sư muội này.
Cũng biết sư muội này là trùng tử lúc trước gần như nhấc lên hạo kiếp thành
hình.
Nhưng Xi Già này hắn ta không biết.
“Đại sư huynh, vị này hẳn là thập tam sư đệ của chúng ta, nghe lời hắn ta nói, là
đệ tử sư tôn nhận ở bên ngoài…”
Tử Tô đứng dậy, cẩn thận nói với Diệp Lạc.
Đợi nàng nói xong, các đệ tử khác ở đây đều chậc chậc.
Bọn họ thực sự không ngờ tới, vậy mà sư tôn thích nhận đệ tử như vậy.
“Xi Già đúng không?”
Diệp Lạc nghe xong, lập tức nhìn về phía Xi Già.
“Đúng vậy, đại sư huynh.”
Xi Già quay mặt về phía Diệp Lạc cúi người thi lễ, trong thái độ đều là cung
kính.
Hắn ta từng nghe nói tới tên sư huynh sư tỷ, bây giờ nhìn thấy người thật, sao
có thể không có tâm lý tôn trọng.
Trong lời nói vẻ mặt tràn ngập tôn kính, cùng với một chút sùng bái.
“Ừm, thập tam sư đệ, trái lại đây là lần đầu tiên ngươi ta gặp mặt, vốn thân là
đại sư huynh, nên cho ngươi chút quà gặp mặt, nhưng tình hình trước mắt đặc
biệt, chuyện này nói sau, lát nữa nếu rảnh rỗi ta sẽ bù cho đệ.”
Diệp Lạc mỉm cười, mở miệng nói.
“Vâng, đại sư huynh.”
Xi Già gật đầu, không có ý kiến.
“Ừm, ngồi xuống đi.”
Diệp Lạc vẫy tay, một ghế dựa thứ mười ba xuất hiện.
Đợi Xi Già ngồi xuống, hắn ta mới dời mắt nhìn đám người tập kích bọn họ trên
đất, đã bị đánh tàn phế…
…
Thái Nhất Kiếm Tông, trong chủ điện.
Trương Hàn điên cuồng nháy mắt với Diệp Lạc và Tô Càn Nguyên.
Muốn hai vị nể giao tình huynh đệ thắm thiết, giúp bản thân giữ bí mật chuyện
này, đừng để bí mật này bị vạch trần.
Ánh mắt của hắn ta Diệp Lạc đã nhìn ra, Diệp Lạc vốn không muốn quản nhiều,
trợn trừng mắt, không nói chuyện.
Trái lại Tô Càn Nguyên tràn ngập hứng thú, mở miệng nói.
“Nhị sư huynh, mắt huynh bị làm sao vậy? Sao luôn nháy như thế?”
Tô Càn Nguyên lớn tiếng nói.
Thực ra không phải hắn ta cố ý nói to, mà vừa đột phá cảnh giới Đại Thừa
không lâu, lại là thể tu, năng lực khống chế không được tốt lắm.
Khi mở miệng, âm thanh như sấm vang, vẫn luôn không khống chế được.
Một câu này, lập tức hấp dẫn rất nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Trương Hàn.
Gương mặt Trương Hàn lập tức cứng đờ.
Hắn ta ngơ ngác quay đầu, nở nụ cười cứng ngắc với Tô Càn Nguyên.
“Chuyện đó, không có gì, không có vấn đề gì, mọi người cùng nhau nhìn sư đệ
mới Xi Già đi, đừng nhìn ta làm gì.”
Trương Hàn hít sâu một hơi, nói như vậy.
Những lời này vừa nói ra, các đệ tử của Vô Đạo Tông không cảm thấy có gì, Tô
Càn Nguyên thì cười nói.