Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 828

Nội tình long tộc càng sâu, đương nhiên là mặt mũi của hắn ta càng lớn.

“Đi, đi vào xem.”

Sở Duyên thản nhiên nói một câu, lập tức cất bước chuẩn bị đi vào trong long

môn thanh đồng này.

“Tiền bối, chúng ta phải ở đây đợi một lát, bên trong long môn thanh đồng có

trận pháp thủ hộ, không phải người của long tộc tiến vào, sẽ bị trận pháp đánh

ngay lập tức, tiền bối ta đã thông báo, chỉ cần trưởng lão của long tộc tới đón…

Tiền bối! Ngươi làm gì thế?”

Ngao Độ vừa định nói một số quy củ, nhưng còn chưa nói xong.

Bỗng nhiên trong lúc này hắn ta trợn to mắt.

Ở trong tầm mắt của hắn ta, Sở Duyên đang bước qua long môn thanh đồng.

Tiền bối này không muốn sống nữa sao?

Trận pháp trong long môn thanh đồng, đúng là đủ trấn giết cảnh giới Tán Tiên

thông thường!

Hơn nữa, cho dù trận pháp không tru giết được, cũng sẽ kinh động tới cường giả

của long tộc.

Đến lúc đó chính là cả long tộc ra tay.

Không phải là tiền bối muốn đền đáp sao? Sao lỗ mãng như thế?

Ngao Độ muốn ngăn cản Sở Duyên, nhưng không còn kịp nữa.

Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Duyên đi vào trong long môn thanh đồng.

Sau đó…

Sau đó không có sau đó.

Long môn thanh đồng giống như mất đi hiệu lực, căn bản không có bất cứ phản

ứng gì.

Chuyện này…

Long môn thanh đồng bị hỏng à?

Ngao Độ sững sờ một lát, hắn ta im lặng một lúc, lấy một cái lông chim từ trên

người Phượng Hoàng lúc trước rơi xuống đất ra.

Cảm nhận được khí tức còn sót lại trên lông chim, hắn ta dùng thần thông, bắt

chước từ khí tức sinh mệnh của bản thân, biến thành khí tức của Phượng Hoàng.

Làm xong những chuyện này, Ngao Độ mới cất bước đi vào trong long môn

thanh đồng.

Hắn ta muốn thử xem đại môn nhà mình có phải bị hỏng rồi hay không.

Ngao Độ mới bước vào trong long môn thanh đồng, bỗng nhiên trong lúc này,

cả long môn thanh đồng chấn động lên.

Trước mắt Ngao Độ lắc lư, đột nhiên xung quanh hiện lên vô số sát khí, cơn gió

khủng bố dẫn đầu thổi tới, muốn dẹp yên Ngao Độ.

Ngao Độ hoảng hốt chạy bừa, vừa chạy trốn, vừa xóa khí tức của Phượng

Hoàng, đồng thời lấy bảo vật hộ thể.

Nhưng đại trận đã khởi động, hiện giờ Ngao Độ rút khí tức của Phượng Hoàng,

cũng không làm nên chuyện gì.

“Sao lại thế này? Người ta đi qua không sao, ta đi qua lại có chuyện?”

Ngao Độ muốn mắng chửi người.

Nhưng hắn ta còn chưa kịp mắng, từng cơn gió tập kích mà tới.

Mỗi một cơn gió đều đủ phá hủy cảnh giới Tán Tiên.

Ngao Độ chỉ là một con rồng cảnh giới Đại Thừa, sao có thể địch nổi cơn gió

này.

Một lát sau, bảo vật của hắn ta vỡ nát, bản thân cũng bị cơn gió tàn phá thương

tích đầy mình, mệnh đang sớm tối.

Ngay khi Ngao Độ cho rằng mình sắp chết đi như vậy, trên bầu trời, một vòng

sáng kim sắc chém tới, trực tiếp phá tan cơn gió này, còn vô cùng cường thế

trảm vỡ hàng rào của trận pháp.

Cả trận pháp ở trước mặt vòng sáng này giống như trứng chọi đá, dễ dàng bị

dẹp yên.

“Ngươi không sao chứ?”

Một giọng nói lạnh nhạt truyền tới.

Toàn thân Ngao Độ chấn động, quay đầu lại nhìn, thì thấy Sở Duyên đứng trước

mặt hắn ta, hai tay để sau lưng, giống như không cảm thấy kỳ lạ đối với mọi thứ

trước mặt.

Đứng phía sau Sở Duyên, Ngao Độ cảm thấy vô cùng an tâm.

“Tiền bối, ta không sao, đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối!”

Ngao Độ mở miệng nói.

Hắn ta không nhịn được cúi đầu, có chút xấu hổ.

Vậy mà hắn ta tự tìm đường chết như vậy, đổi thành khí tức của Phượng Hoàng,

dò xét trận pháp này có bị phá hủy hay không.

Đây rõ ràng là vị tiền bối này quá mạnh.

Mạnh tới mức có thể coi như không có trận pháp này, cũng có thể khiến trận

pháp này không phát hiện ra.

Hơn xa tưởng tượng của hắn ta.

“Mấy chuyện này lát nữa hãy nói, tộc nhân của ngươi đến, đi giải thích đi, nếu

không lát nữa đánh nhau thì không tốt đâu.”

Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói.

“Vâng.”

Ngao Độ ngơ ngác gật đầu.

Hắn ta ngẩng đầu lên, ở phía xa từng long ảnh đang bay tới.

Rất rõ ràng, các trưởng lão của long tộc đều nhận ra được tình hình bên này.

Ngao Độ chua xót lắc đầu, lần này thực sự không chết cũng bị lột một lớp da.

Bởi vì hắn ta, khiến trận pháp không còn.

Món nợ này chắc chắn chỉ có thể tính trên đầu hắn ta.

Ngao Độ thở dài.

Sau đó hắn ta bay về phía bầu trời, chủ động giải thích với những trưởng lão

này.

Sở Duyên đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, đợi Ngao Độ trở về.



Lúc này, trên bầu trời, Ngao Độ đang hao hết tâm tư giải thích với đám trưởng

lão của long tộc.

Sau khi giải thích một lát, rất nhiều trưởng lão của long tộc mới hiểu rõ tình

hình.

“Ngươi bị một con Phượng Hoàng tập kích, là người này cứu ngươi…”

“Ngươi tự tìm đường chết thử trận pháp, kết quả dẫn tới trận pháp phản kích?”
Bình Luận (0)
Comment