Sở Duyên hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng trước.
Hắn lựa chọn không mở hình thức dạy học trước, dù sao phía dưới không chỉ có
một người.
Kim Vũ và đệ tử của hắn đều ở phía dưới.
Vẫn nên đi xuống chào hỏi trước.
Tâm niệm của Sở Duyên vừa động, bay xuống phía dưới.
“Thành Nhi, Kim Vũ.”
Sở Duyên lắc mình một cái đi tới trước tổ hợp ba người, nhẹ giọng mở miệng
nói một câu.
Đối mặt với Sở Duyên đột nhiên xuất hiện, ba người này thực sự bị dọa sợ.
Nhất là Kim Vũ, thiếu chút nữa lấy pháp bảo của mình ra ra tay.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy người tới, chỉ trong nháy mắt tâm trạng sung
sướng.
Người luôn vô cùng mơ hồ, bóng dáng không thấy rõ này…
Sao bọn họ có thể không quen.
“Đệ tử bái kiến sư tôn!”
“Vãn bối tham kiến tiền bối!”
Lý Thành và Kim Vũ nhìn thấy Sở Duyên, trên mặt lập tức lộ ra vui sướng,
nhao nhao hành đại lễ với Sở Duyên.
Lâm Mạc ở phía sau ngơ ngác nhìn Sở Duyên, lại nhìn Lý Thành và Kim Vũ
hành lễ một lát, hơi do dự một chút, sau đó cũng hành lễ với Sở Duyên, đụng
đầu.
“Miễn lễ đi, Thành Nhi, Kim Vũ, sao các ngươi lại ở đây?”
Sở Duyên mỉm cười, vẫy tay, lực lượng vô hình lập tức đỡ ba người dậy.
Miệng hắn chào hỏi Kim Vũ và Lý Thành, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm
chằm Lâm Mạc, giống như muốn nhìn thấu cả người Lâm Mạc.
Nhưng cho dù hắn nhìn kiểu gì, cũng không thấy được chút gì.
“Sư tôn, ta là đưa vị tiểu huynh đệ này tới, còn có Kim Vũ tới long tộc, nhìn
xem có thể tìm được cơ duyên ở bên long tộc hay không.”
Lúc này Lý Thành mở miệng, hắn ta sợ bị sư tôn nhà mình hiểu lầm.
Đại lão tổ của long tộc tuyển đồ đệ, hắn ta lại trùng hợp tới đây, nếu như bị hiểu
nhầm, chuyện này sẽ lớn lắm.
“Tới long tộc tìm cơ duyên sao? Tìm cơ duyên gì?”
Ánh mắt Sở Duyên vẫn nhìn chằm chằm Lâm Mạc, miệng tùy tiện nói.
“Nghe nói đại lão tổ của long tộc tuyển đệ tử, cho nên tiểu huynh đệ này và
Kim đạo hữu đều muốn tới thử xem, sư tôn, ta không có ý tới bái sư, sư tôn của
ta chỉ có người!”
Dục vọng cầu sinh của Lý Thành rất mạnh…
…
Đại lục Thiên Kiện, trên con đường đi tới long tộc.
Sở Duyên nhìn ba người trước mặt, đối với mục đích ba người này tới, hắn
không biết nên nói gì cho phải.
Hai người trong ba người này, là tới bái đại lão tổ long tộc làm vi sư?
Cũng là bái hắn làm sư phụ?
Chuyện này thực sự là như đến khi gặp được chẳng tốn công phu.
Không cần hắn lừa gạt, trực tiếp đưa người kéo quan tài tới bên long tộc, tiến
hành hình thức dạy học là được.
“Các ngươi là tới bái đại lão tổ long tộc làm sư phụ đúng không?”
Sở Duyên đi tới trước mặt ba người, vỗ nhẹ bả vai Lý Thành, mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, tiền bối, ta tới thử thời vận.”
Kim Vũ cười ha ha, tiến lên phía trước, vô cùng tôn kính nói.
Ở trước mặt Sở Duyên, hắn ta vẫn không có bất cứ làm ra vẻ gì.
Hay là nói, vẫn luôn không dám lên mặt cái gì.
“Tiền bối, ta cũng vậy.”
Lâm Mạc im lặng chắp tay cúi đầu, mở miệng nói.
“Rất tốt, rất tốt, vậy thì cùng đi thôi, đi tới long tộc.”
Sở Duyên không nói mình là đại lão tổ của long tộc trước, mà nói như vậy.
“Vâng, sư tôn (tiền bối).”
Ba người đều đồng ý.
Đối mặt với Sở Duyên, bọn họ đâu dám từ chối.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên vẫy tay, cuốn lấy ba người, chậm rãi bay
về phía long tộc.
Trên đường đi, Sở Duyên luôn không ngừng nói chuyện với Lâm Mạc, hoàn
toàn không để ý tới Kim Vũ và Lý Thành.
“Ngươi là nhân sĩ nơi nào? Năm nay bao nhiêu tuổi? Tên là gì?”
Sở Duyên giống như tra hộ khẩu, biến thành Lâm Mạc hơi sợ hãi.
Nhưng hắn ta vẫn vô cùng nhu thuận trả lời câu hỏi của Sở Duyên.
Khi nghe Lâm Mạc là thiên sát cô tinh, cả nhà gặp nạn, thân thích bị diệt sạch
xong, gương mặt Sở Duyên càng lúc càng kỳ lạ.
Kiểu mẫu này…
Hình như hơi quen mắt?
Hoàn toàn phù hợp với kiểu mẫu nhân vật chính đúng không?
Người này, là người có thể dạy phế mà hình thức dạy học nói ư?
Đây là sự thật à?
“Ngươi muốn bái đại lão tổ long tộc làm vi sư, là chuyện gì thế? Muốn tu luyện
sao? Vậy vì sao ngươi phải tu luyện?”
Sở Duyên trầm ngâm một lát, hỏi một câu như vậy.
“Đúng vậy, ta muốn tu luyện, ta muốn đặt chân tới đỉnh thế gian, ta muốn cứu
sống phụ mẫu ta, trưởng bối của ta, toàn bộ những người vì ta mà chết, tự tay
cứu bọn họ trở về!”
Khi nhắc tới chuyện này, Lâm Mạc bình tĩnh dị thường.
Ở trong đôi mắt, có kiên nghị hơn xa người bình thường.
“Rất tốt, rất tốt…”
Sở Duyên cười xán lạn.
Trong lòng hắn cũng bị ý chí cường đại này làm cho chấn động một cái.
Có vô số ý niệm xuất hiện trong lòng.
Tên này…
Thực sự có thể dạy phế sao?
Kiểu mẫu này, hoàn toàn giống như kiểu mẫu của nhân vật chính.
Sở Duyên không nhịn được mở kiểm tra đo lường của hệ thống, đi xem kiểu
mẫu của tên này.