Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 861

Lão ta nói ra tất cả những chuyện mà lão ta biết.

Sau khi nói xong, còn mở bảng Thiên Kiêu mới, hiện ra cho Đông Hoàng Thái

Nhất xem.

“Vậy sao…”

“Bảng Thiên Kiêu mới này có gì đẹp? Khơi mào lượng kiếp, cần như vậy ư?

Trốn trốn tránh tránh, đi đánh chết một số tiểu bối, các ngươi không cảm thấy

thẹn ư?”

“Muốn khơi mào lượng kiếp thì quang minh chính đại mà làm, trực tiếp tàn sát

hết tất cả người của thời đại mới, đến lúc đó lượng kiếp không dậy nổi, cũng

phải dậy!”

Trong giọng nói của Đông Hoàng Thái Nhất tràn ngập tự tin, bá đạo.

“Vâng, yêu hoàng.”

Kế Mông vội vàng nói.

Trước đó hai vị thống soái tối cao của yêu tộc chưa sống lại, lão ta lấy thân

phận yêu thánh, đương nhiên có thể không nghe người nào trong yêu tộc.

Nhưng hiện giờ yêu hoàng sống lại, quyền nắm yêu tộc trong tay, đương nhiên

rơi vào tay yêu hoàng.

Đương nhiên là lão ta cũng phải nghe mệnh lệnh của yêu hoàng.

Ong!

Trong hư không vang lên tiếng chiến minh.

Bỗng nhiên trong lúc này, từng văn tự bay từ trong hư không ra.

Những văn tự này hình thành một bảng đơn hoàn toàn mới, bảng đơn này khác

hoàn toàn với bảng Thiên Kiêu.

Đồng thời, một tin tức truyền vào trong đầu Kế Mông.

“Đây là… Đây là bảng tất cả cường giả của thời đại mới, đây là Thiên Đạo đặc

biệt lập ra vì yêu hoàng ngươi, đồng thời, Thiên Đạo bảo ngươi cẩn thận một

chút.”

Vẻ mặt Kế Mông hơi kỳ lạ nói.

“Thiên Đạo? Thiên Đạo cũ sao?”

Đông Hoàng Thái Nhất lẩm bẩm một câu, thực sự không để ý.

Thiên Đạo cũ đúng là có tư cách nói chuyện với lão ta như vậy.

Lão ta nâng mắt nhìn bảng đơn trong hư không trước mặt.

[Bảng đơn là thứ hạng của tất cả cường giả thời đại mới hiện giờ, lấy tính uy

hiếp đối với Thiên Đạo tiến hành tổng hợp lại xếp thứ hạng.]

[Hạng nhất: Tôn Ngộ Không. Vị trí hiện giờ: Đại lục Thiên Tổ.]

[Hạng hai:??? (Khương Bạch Y). Vị trí hiện giờ: Đại lục Vô Cực.]

[Hạng ba: Diệp Lạc. Vị trí hiện giờ: đại lục Thần Hành.]

[Hạng bốn: Mileda. Vị trí hiện giờ: Đại lục Thiên Doanh.]



[Hạng sáu: Bạch Trạch. Vị trí hiện giờ: Đại lục Thần Hành.]

[Hạng bảy: Bellier. Vị trí hiện giờ: Đại lục Thiên Tổ.]

[Hạng tám: Kabbalah. Vị trí hiện giờ: Đại lục Táng Tiên.]

[Hạng chín: Hỗn Độn. Vị trí hiện giờ: Đại lục Thần Hành.]

[Hạng 10: Thao Thiết. Vị trí hiện giờ: Đại lục Thần Hành.]

[Hạng 11: Cùng Kỳ. Vị trí hiện giờ: Đại lục Thần Hành.]

[Hạng 12: Đào Ngột. Vị trí hiện giờ: Đại lục Thần Hành.]



[Hạng 19: Mary. Vị trí hiện giờ: Đại lục Thiên Tổ.]

[Hạng 20: Barr. Vị trí hiện giờ: Đại lục Thiên Tổ.]

Đông Hoàng Thái Nhất nhìn một đống tên, coi như không thấy.

Theo ý lão ta, người thời đại mới cho dù mạnh tới mấy, cũng chỉ là một đám gà

đất chó kiểng mà thôi.

Thời đại mới sinh ra đến nay mới bao lâu?

Thời đại cũ tồn tại bao nhiêu lâu?

Đây căn bản không cùng một cấp bậc.

Không có gì hay để xem.

Với ý nghĩ của Đông Hoàng Thái Nhất, lão ta chỉ cần ra tay, người của thời đại

mới sẽ chết hết!

Đây là chuyện đương nhiên.

Nhưng mà khi Đông Hoàng Thái Nhất nhìn thấy Bạch Trạch, Hỗn Độn, Thao

Thiết, Cùng Kỳ, Đào Ngột, đồng tử co rụt lại.

“Kế Mông, Côn Bằng, tên của đám Bạch Trạch, là tên trùng sao?”

Đông Hoàng Thái Nhất khẽ nhíu mày, mở miệng hỏi.

“Chuyện này…”

Kế Mông và yêu sư cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bảng đơn này, vẫn luôn

không biết trong bảng đơn viết gì.

Lúc này nghe Đông Hoàng Thái Nhất nói, vội vàng nhìn về phía bảng đơn,

muốn nhìn xem bên trong bảng đơn có gì.

Khi hai bọn họ nhìn thấy tên đám Bạch Trạch xong, cũng sửng sốt một lát.

Lúc này Kế Mông lấy ấn ký của Thiên Đạo cũ ra, câu thông với Thiên Đạo cũ.

Đông Hoàng Thái Nhất nhìn ra được, không quấy rầy.

Ánh mắt lão ta nhìn về phía yêu sư với vẻ sâu xa.

Ánh mắt đó, yêu sư thấy mà toàn thân nổi đầy da gà, sợ bị Đông Hoàng Thái

Nhất tấn công.

“Côn Bằng, Hà Đồ Lạc Thư dùng tốt không?”

Đông Hoàng Thái Nhất chậm rãi nói một câu như vậy.

Những lời này vang lên, yêu sư lập tức xù lông, lão ta cảnh giác hơn.

“Sao thế, không phải chỉ hỏi ngươi một câu thôi ư? Như vậy còn không dám trả

lời à?”

Đông Hoàng Thái Nhất hơi híp mắt, nói.

“Vâng, dùng tốt…”

Yêu sư nuốt nước bọt, vô cùng gian nan nói.

“Dùng tốt thì được, Hà Đồ Lạc Thư là thứ tốt, đây chính là đồng sinh linh bao

của đại ca bổn hoàng mà.”

Vẻ mặt Đông Hoàng Thái Nhất không chút thay đổi nói xong.

Lời nói của lão ta nhạt nhẽo, nhưng sát ý ẩn chứa ở bên trong.

Sát ý này ước gì có thể băm yêu sư ra vạn đoạn.

Điều này khiến yêu sư càng căng thẳng hơn.

Giữa hai người, giống như sắp xảy ra một trận chiến.



Yêu sư căng thẳng.

Đông Hoàng Thái Nhất ép sát từng bước, giống như muốn bức yêu sư ra tay.

Bầu không khí ngưng kết tới cực hạn.

Khi Đông Hoàng Thái Nhất chậm rãi vươn tay, Kế Mông ở một bên đột nhiên

trợn mắt.
Bình Luận (0)
Comment