Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 864

Hắn cảm nhận được, phần lớn ý chí thể tiêu tán kia, là trở về bản thể của hắn,

không phải thực sự tiêu tán.

Tắt đi trạng thái vô địch của ý chí thể này, Sở Duyên chậm rãi tới gần Lâm Mạc.

Khi Sở Duyên đi tới chỗ Lâm Mạc, chỉ thấy Lâm Mạc đột nhiên mở mắt ra.

Hắn ta lập tức đánh mạnh một quyền về trước, trong một quyền này mang theo

tràn ngập khí thế, rất có tư thế lực khai sơn hà.

Ý chí thể này của Sở Duyên còn chưa kịp mở miệng, đã bị trúng mục tiêu một

cách hoàn mỹ.

Bùm…

Cơ thể ý chí thể của Sở Duyên lập tức bị đánh một quyền, hóa thành hư ảo.

Không có trạng thái vô địch bảo hộ, ý chí thể này quả thực như đang nói đùa…

Bị một quyền đánh không còn.

Một quyền của Lâm Mạc đánh ra, hắn ta sửng sốt một lát, nhìn về phía quả đấm

của mình.

Hắn ta muốn thử quyền pháp ghi lại trong Đại Di Thiên Loạn Chiến Pháp.

Nhưng mà vừa rồi…

Hình như hắn ta đánh trúng thứ gì đó?

Lâm Mạc nhìn thoáng qua quả đấm của mình, lại nhìn phía trước trống không.

Không có thứ gì mà.

Chẳng lẽ là hắn ta cảm nhận sai rồi?

Lâm Mạc sinh lòng hoang mang suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, bắt đầu

tự mình tu luyện.

Hắn ta múa quyền pháp uy vũ sinh phong.



Bên kia, phòng chính của động phủ, vẻ mặt Sở Duyên vô cùng khó coi.

Hắn mới bị đệ tử của mình đánh một quyền phá nát một phần ý chí thể?

Con mẹ nó…

Sở Duyên đứng dậy muốn tìm tên nghịch đồ kia.

Nhưng nghĩ lại, hắn hoàn toàn ôm ý nghĩ khiến đệ tử này rơi vào ma chướng.

Hắn có lý do gì đi tìm đệ tử này tính sổ?

Khi Sở Duyên rơi vào trầm tư, bên ngoài lại truyền tới âm thanh.

“Lão tổ, Ngao Thiên cầu kiến!”

Tộc trưởng long tộc Ngao Thiên sao?

Sao người này lại tới nữa?

Sở Duyên khẽ nhíu mày.

Hắn không từ chối, mà bảo Ngao Thiên tiến vào.

Ngao Thiên nhanh chóng đi vào trong động phủ, trên mặt lão ta mang theo lo

lắng.

Điều này khiến Sở Duyên hơi hoang mang, không rõ Ngao Thiên đang sốt ruột

chuyện gì.

“Ngươi có chuyện gì sao? Vì sao gấp như vậy?”

Sở Duyên mở miệng hỏi một câu.

“Lão tổ, bên yêu sư truyền đạt mệnh lệnh, bảo là muốn long tộc chúng ta trấn áp

cả yêu tộc, đứng đầu yêu tộc…”

Ngao Thiên do dự một lát, mở miệng nói.

“Vậy thì trấn áp, sao thế, các ngươi không đánh lại à? Cần bổn tọa ra tay sao?”

Sở Duyên nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy, lão tổ, lúc trước bọn ta nhận được mệnh lệnh của yêu sư, cũng dốc

toàn lực trấn áp các tộc, nhưng cuối cùng chiến lực có hạn.”

Ngao Thiên hít sâu một hơi, nói như vậy.

“Cho nên, muốn bổn tọa ra tay đúng không?”

Sở Duyên lại hỏi một câu.

“Đúng vậy, đương nhiên, nếu lão tổ không muốn ra tay, vậy cũng có thể…”

Ngao Thiên muốn nói lại thôi.

Nghe thấy những lời này, lúc này thiếu chút nữa Sở Duyên nói thẳng, vậy thì

không ra tay nữa.

Nhưng câu nói tiếp theo của Ngao Thiên, khiến Sở Duyên lập tức đổi ý nghĩ

thành ra tay.

“Nếu lão tổ không muốn ra tay, đương nhiên là ta cũng không có khả năng ép

lão tổ ra tay, chẳng qua có khả năng cần mượn dùng rất nhiều tài nguyên trân

quý của long tộc, lấy đống tài nguyên mời cường giả, nhanh chóng áp chế các

tộc, lại phối với tên tuổi của lão tổ chấn nhiếp, sẽ nhanh chóng trấn áp các tộc,

nhưng loại trấn áp này chỉ sợ không ổn thỏa…”

Ngao Thiên còn chưa nói xong, chỉ thấy đôi mắt của Sở Duyên nhìn chằm chằm

lão ta, uy áp tuyệt đại từ trong đôi mắt tỏa ra, ép Ngao Thiên không thở nổi.

“Không cần!”

“Trấn áp các tộc thôi mà, còn cần vận dụng tài nguyên của long tộc, không phải

là lãng phí sao? Nhìn xem bổn tọa ra tay, trấn áp các tộc là được!”

“Được rồi, Ngao Thiên, ngươi ra ngoài đi, bổn tọa thu thập một lát, sẽ theo

ngươi qua đó, trấn áp các tộc!”

Giọng nói của Sở Duyên quyết đoán, không để phản bác.

“Vâng, lão tổ.”

Ngao Thiên sửng sốt một lát, không dám phản bác, sau khi nói một câu xong thì

rời khỏi động phủ.

Sở Duyên lẳng lặng nhìn Ngao Thiên rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nói đùa.

Muốn cướp đồ của hắn sao?

Sao có thể có chuyện đó.

Không phải là ra tay sao?

Trạng thái vô địch của hắn không bị hạn chế, để ra chút thời gian ra tay là được.

Sở Duyên vốn định đi ra khỏi động phủ, nhưng nghĩ lại, chuyện đệ tử của hắn

còn chưa được giải quyết.

Giải quyết như thế nào mới tốt đây?

“Không bằng dẫn đệ tử này đi theo, trên đường nghĩ biện pháp xem làm thế nào

bây giờ.”

Sở Duyên vừa định gọi Lâm Mạc ra, ngay sau đó, hắn dừng bước lại, trong đầu

xuất hiện một ý nghĩ.

“Cứng rắn không được, không bằng mềm? Thông qua phương diện tình cảm,

khiến đệ tử này sinh ra tâm ma?”

Sở Duyên có một ý nghĩ lớn mật.

Hắn cảm thấy ý nghĩ này của hắn, chắc chắn có thể dùng được.

Hắn phải lôi kéo quan hệ với đệ tử này, tăng tiến tình cảm.

Lại sau đó diễn một đợt, mình “ngoài ý muốn” qua đời.

Đệ tử này giống như là người rất coi trọng tình cảm.

Dưới tình huống như vậy, có thể vì thế mà sinh ra tâm ma hay không?

Cho dù có chút tổn hại, nhưng Sở Duyên thực sự không còn biện pháp nào

nữa…
Bình Luận (0)
Comment