Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 869

“Vậy… Sư tôn chúng ta qua đó xem, có gặp nguy hiểm hay không?”

Lâm Mạc vẫn rất do dự.

“Sẽ không, vi sư sẽ bảo vệ ngươi, nếu có chuyện gì xảy ra, vi sư sẽ đỡ thay

ngươi.”

Sở Duyên lắc đầu nói.

Sau khi nói xong, hắn trực tiếp dẫn theo Lâm Mạc đi về trước.

Sau khi đi một lát, ở trên một vùng đất trống rộng, hắn thấy được đại yêu hắn

cảm nhận được khí tức.

Đó là một con tinh tinh rất to, lúc này tinh tinh cự đại kia đang chiến đấu với

một con như lạc đà Alpaca.

Hai sinh vật to lớn đều hiện ra chân thân chiến đấu.

Đánh vô cùng hăng say.

Sở Duyên dẫn theo Lâm Mạc đứng một bên kia.

Hai sinh vật rất to này đang tranh chấp, vừa chiến đấu, vừa gầm thét, cẩn thận

nghe có thể nghe ra được, hai sinh vật đang đối thoại với nhau.

“Tên thối tha này, còn chưa cút mau, ta muốn đến bên Kim Sí Đại Bằng nhất

tộc, liên quan rắm gì tới ngươi?”

Đây là đại tinh tinh kia nói.

“Kim Sí Đại Bằng nhất tộc có ân với ta, ta tuyệt đối không để ngươi đi xâm

phạm Kim Sí Đại Bằng nhất tộc!”

Đây là lạc đà Alpaca kia nói.

“Ta không có ý đi xâm phạm Kim Sí Đại Bằng nhất tộc! Chẳng qua ta nghe nói

bên Kim Sí Đại Bằng nhất tộc có nhân tộc tồn tại, tư vị huyết nhục của nhân

tộc, đã lâu rồi ta không được nhấm nháp, ta muốn đi nếm thử mà thôi, không có

ý đi mạo phạm!”

Đại tinh tinh mở miệng nói như vậy.

Gã ta tức giận gầm thét, đối với ngăn cản của lạc đà Alpaca, cảm thấy rất phẫn

nộ.

“Nhưng vẫn là xâm phạm Kim Sí Đại Bằng nhất tộc, không được!”

Lạc đà Alpaca đáp.

Đại tinh tinh không nói thêm gì nữa, bắt đầu giơ quả đấm, lại đánh một quyền

qua.

Sau khi đánh một lát, cuối cùng lạc đà Alpaca không phải đối thủ của đại tinh

tinh.

Bị đánh bay, mất đi sức chiến đấu.

Đại tinh tinh đánh xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên đứng một bên sờ cằm, chuẩn bị để lộ

mình.

Nếu không thì đại tinh tinh này chạy mất, hắn mất nhiều hơn được.

Sở Duyên vừa định để lộ khí tức, đột nhiên, đại tinh tinh đang hành tẩu ở phía

trước dừng lại, ánh mắt nhìn về phía bên Sở Duyên.

“Nhân tộc!”

Giọng nói của đại tinh tinh kia khàn khàn.

Ánh mắt gã ta tập trung vào Sở Duyên, nói một cách chính xác, là tập trung vào

Lâm Mạc.

Sở Duyên: “?”

Đến khi gặp được chẳng tốn chút công sức nào?

Vậy mà đệ tử của hắn quên che giấu khí tức?

Cừ thật!

Như vậy không cần hắn hấp dẫn sự chú ý nữa.

“Sư, sư tôn, đệ tử, hình như đệ tử phạm phải sai lầm lớn…”

Lâm Mạc hít sâu một hơi, vô cùng áy náy nhỏ giọng nói.

“Không sao, Mạc Nhi, ngươi đi trước đi, cách xa một chút, đối thủ này hơi

mạnh, vi sư sợ không bắt được đối thủ, ngươi thấy tình hình không đúng thì

chạy trước đi.”

Sở Duyên che giấu hết vui mừng của mình, giọng nói cố gắng trở nên hiền lành.

Hắn nói với Lâm Mạc xong, không đợi Lâm Mạc đáp lời, xoay người quay mặt

về phía đại tinh tinh, nghênh đón.

“Sư tôn!”

Lâm Mạc kêu to, muốn cản sư tôn nhà mình lại.

Nhưng Sở Duyên giống như vì khoảng cách quá xa không nghe thấy, một

đường bay tới trước.

Nhưng mà…

Nhưng mà bọn họ cách nhau còn chưa quá mười mét mà.

Vì sao sẽ không nghe thấy?



Trên một khu đất trống nào đấy.

Một con đại tinh tinh hiện nguyên hình giơ cao quả đấm, muốn tiến lên, bắt lấy

nhân tộc đang trốn tránh kia, nhét vào miệng.

Nhưng gã ta còn chưa tới gần người nọ, đã thấy Sở Duyên đi tới.

Khi gã ta nhìn thấy thân hình mơ hồ của Sở Duyên, cùng với sát khí cuồn cuộn

trên người Sở Duyên, đại tinh tinh này không nhịn được sinh ra sợ hãi.

Thực sự là vì có nhiều yêu tộc chết trên tay Sở Duyên, dẫn tới trên người Sở

Duyên có sát khí vô hình.

Loại sát khí này có tác dụng nhất đối với yêu tộc.

Yêu tộc có thể cảm nhận được rõ loại sát khí này.

Đương nhiên là đại tinh tinh cũng cảm nhận được.

Cho nên gã ta không muốn đánh.

Gã ta muốn trốn.

Ngay khi đại tinh tinh muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên thấy được Sở Duyên

bay tới giữa không trung, gần như sắp tới gần đại tinh tinh thân hình chấn động,

dừng ở giữa không trung.

Ngay sau đó Sở Duyên giống như chịu một đòn nghiêm trọng, toàn bộ cơ thể

bay ngược ra, giống như diều đứt dây, đập mạnh lên dãy núi, bùm một tiếng,

dẫn tới cuồn cuộn bụi đất thăng thiên.

Đại tinh tinh: “?”

Gã ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua quả đấm của mình, có chút sững sờ.

Ta trâu bò như thế ư?

Còn chưa đụng vào người này, đã đánh người hùng hổ này bay đi?

Đại tinh tinh sững sờ, với góc độ của gã ta, đương nhiên thấy được là Sở Duyên

tự mình bay ra ngoài.

Nhưng ở trong tầm mắt của Lâm Mạc, thì thấy Sở Duyên đến gần đại tinh tinh

xong, sau đó đại tinh tinh giơ cao quả đấm, cơ thể phát run một lát, sau đó Sở

Duyên bị đánh bay
Bình Luận (0)
Comment