Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 872

Nhiều tông môn đến tham gia như vậy, đương nhiên thanh thế khủng bố hơn

Đại Bỉ vạn tông.

Mà Đại Bỉ đệ tử đời thứ hai của Vô Đạo Tông, được cử hành ở bên ngoài núi

Thiên Vụ.

Không biết Diệp Lạc là cố ý hay vô ý, lựa chọn địa điểm ở gần “khách điếm

Tiên Túy”.

Điều này khiến chưởng quầy cười tít cả mắt.

Ở gần Đại Bỉ, khách điếm của lão ta thực sự biến thành khách điếm Tiên Túy.

Vô số tu sĩ vào khách điếm, biết rõ quan hệ giữa chưởng quầy và Sở Duyên

xong, cả đám đều rất cung kính, không dám đắc tội chưởng quầy.

Ngay cả tiểu nhị cũng không dám đắc tội.

Càng khoa trương hơn là tranh giành với tiểu nhị, muốn lấy lòng chưởng quầy.

Trong lúc này, khách điếm Tiên Túy trở nên vô cùng kỳ lạ.

Nhưng căn bản không ai tới quản.

Tất cả mọi người im lặng với phương thức này.



Đại Bỉ đệ tử đời thứ hai của Vô Đạo Tông, là Diệp Lạc mượn một dãy núi bên

cạnh khách điếm Tiên Túy cử hành.

Giữa dãy núi được Diệp Lạc xây dựng mấy lôi đài, cùng với một tòa hành cung.

Hôm nay, đệ tử đời thứ hai sẽ bắt đầu Đại Bỉ.

Đệ tử mỗi tông môn đều có đệ tử đời thứ hai xuất chiến.

Chẳng qua những cuộc chiến này, khiến tông môn vây xem đều cảm thấy kinh

hãi.

Không phải cảm thấy kinh hãi vì quá mạnh, mà vì đệ tử đời thứ hai của Vô Đạo

Tông, có phải quá yếu hay không?

Nguồn gốc của đám đệ tử đời thứ hai này, hướng lên trên, sư tôn của bọn họ là

Thiên Kiêu cỡ nào? Gần như mỗi vị đều bao phủ áp cả đại lục Thần Hành.

Lại nhìn lên trên, sư tổ của đám đệ tử đời thứ hai này, lại càng là vô thượng.

Nhìn đám đệ tử đời thứ hai này kiểu gì, đều cảm thấy không tốt lắm?

Phần lớn đều là cảnh giới Kim Đan.

Có ngay cả Kim Đan đều chưa thành.

Chỉ có người tên “Đế Vô Sinh”, cũng coi như là Thiên Kiêu, còn trẻ tuổi đã là

cảnh giới Độ Kiếp.



Ở trong một hành cung, rất nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông cũng đang quan sát

chiến đấu.

Chẳng qua sắc mặt đám đệ tử không được tốt lắm.

Thực sự là biểu hiện của đám đệ tử bọn họ quá cay mắt.

Rõ ràng bọn họ đều là Thiên Kiêu, nhưng dạy nên đệ tử, tên sau cùi bắp hơn tên

trước.

Chuyện này giống như biến thành loại nguyền rủa nào đấy.

Ngay cả Tô Hề, Hoa Thần Y, hai tỷ đệ hồ yêu, đám người sau thu nhận đệ tử, đệ

tử đều như vậy, làm thế nào cũng không dạy nổi.

“Các sư đệ sư muội, các ngươi dạy đồ đệ, có chút không quá được đâu.”

Diệp Lạc ngồi ở chủ vị, cười khẽ một tiếng, chậm rãi mở miệng nói.

Đồng môn khác đều rơi vào im lặng, không ai mở miệng trả lời.

Trong đó Trương Hàn và Tô Càn Nguyên đều hơi nghiến răng nghiến lợi.

Bọn họ hoài nghi, Diệp Lạc là cố ý làm lớn thanh thế như vậy, chính là vì muốn

bây giờ bọn họ mất mặt.

Đương nhiên, trong đám đệ tử có người không có đồ đệ.

Ví dụ như Tư Nhạc, Tử Tô, Xi Già.

Bọn họ đều không nhận đồ đệ.

Đương nhiên là cảm thấy có chút không biết nói gì, không có cảm xúc đặc biệt

khác.

“Đệ tử này của đại sư huynh đúng là mạnh, chỉ sợ sau này đều mạnh hơn chúng

ta.”

Tư Nhạc nhẹ giọng mở miệng, nói.

“Đúng vậy, đệ tử này của đại sư huynh đúng là ưu tú.”

Tử Tô và Xi Già cũng thừa nhận điểm này.

Đệ tử khác cũng khẽ gật đầu.

Đệ tử Đế Vô Sinh này, đúng là rất ưu tú.

Dù sao cũng là sư tôn bọn họ chỉ điểm, nếu không ưu tú, như vậy mới kỳ lạ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Lạc đang định khiêm tốn một chút.

Nhưng đột nhiên, Diệp Lạc giống như cảm nhận được gì đó, bất chợt quay đầu

nhìn bên bờ biển.

Đồng thời, mấy đệ tử đạt tới cảnh giới Đại Thừa cũng đứng dậy…



Đại lục Thần Hành, bên bờ biển Đông Châu.

Lúc này một đám tu sĩ đóng quân ở đây đã ở trận địa sẵn sàng đón quân địch,

mỗi người đều lấy pháp bảo ra.

Ở trước mặt bọn họ, có đứng mười mấy sinh vật kỳ lạ toàn thân quấn quanh hỏa

diễm tà ác.

Ánh mắt bọn họ đang nhìn chằm chằm đám tu sĩ phía trước.

Hai bên đang đứng sóng đôi, đây đó đều không chủ động tấn công.

Sau khi đứng sóng đôi một lát, đám tu sĩ kia có người đứng ra, mở miệng trước

phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Các ngươi từ đâu tới? Vì sao quấy nhiễu đại lục ta?”

Tu sĩ kia giơ cao bảo kiếm, lớn tiếng hỏi.

“Huyên thuyên huyên thuyên…”

Có một sinh vật kỳ lạ cũng mở miệng.

Nhưng ngôn ngữ giữa hai bên vẫn luôn không câu thông.

Nói đến tai tu sĩ, lại thành huyên thuyên huyên thuyên.

Đám tu sĩ không nhịn được nhíu mày, có chút khó hiểu.

Đám sinh vật kỳ lạ này, chẳng lẽ không biết có thể dùng thần thức để trao đổi

sao?”

Đối với tu sĩ mà nói, ngôn ngữ không thông hoàn toàn không tính là vấn đề gì.

Đại lục Thần Hành mênh mông cỡ nào?

Ngôn ngữ đã từng được một vị quân vương phàm tục nào đó tài trí mưu lược

kiệt xuất thống nhất, nhưng các loại tiểu ngữ vẫn rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment