Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 877

Đi một đoạn khác, lại có một dòng thời gian lớn hơn.

“Nơi này là tận cùng sao?”

Đôi mắt Lâm Mạc nheo lại, hắn ta trực tiếp vươn tay ra, vận chuyển pháp lực,

chộp lấy những thứ này, muốn phá vỡ lưu quang, cưỡng chế tiến vào.

Bàn tay hắn ta còn chưa chạm tới những lưu quang này, đã bị pháp lực từ phía

xa đánh tới, trực tiếp bức lui Lâm Mạc.

“Kẻ nào?”

Đôi mắt Lâm Mạc nhìn phương hướng pháp lực đánh tới.

Lý Thành cũng nhìn theo.

Chỉ thấy ở phía xa, một bóng người màu đen chậm rãi đi ra, bóng người này mơ

hồ, nhưng không khó nhìn ra, bóng người hắc y này khinh thường Lâm Mạc và

Lý Thành.

“Bản tôn trấn thủ dòng thời gian, phòng ngừa toàn bộ sinh linh bóp méo dòng

thời gian, bản tôn thấy hai ngươi chỉ đang quan sát mà thôi, không ngờ vậy mà

hai ngươi còn dám có ý đồ nghịch chuyển thời gian! Đáng bị giết!”

“Nhớ kỹ, người tru sát các ngươi tên là… Mẹ kiếp, ngươi là tên ôn thần, sao

ngươi còn tới đây?”



Trên dòng thời gian.

Lâm Mạc và Lý Thành đã sẵn sàng đón quân địch.

Đứng đối diện bọn họ là bóng người hắc y.

Bóng người hắc y cũng sẵn sàng đón quân địch.

Hai bên luận về khí thế, căn bản không cùng một cấp bậc.

Khí thế của bóng người hắc y kia hơn xa Lâm Mạc và Lý Thành.

Thậm chí có thể nói, chỉ một chút khí tức của bóng người hắc y, đều có khả

năng trực tiếp đè chết Lâm Mạc và Lý Thành.

Nhưng lúc này, khí tức quanh người bóng người hắc y đang co rút lại, không

dám lộ ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Thành.

Tên ôn thần này!

Sao gã ta có thể quên?

Người toàn thân là sợi tơ nhân quả, là điểm bố cục của Đại Đường tiên triều

thượng giới!

Gã ta bị ôn thần này liên lụy dính không ít nhân quả.

Cho nên gã ta không muốn đụng phải ôn thần này, không ngờ tới ôn thần này

vẫn bị gã ta gặp.

Xui xẻo!

Xui xẻo!!

Xui xẻo!!!

Bóng người hắc y tức giận mắng trong lòng.

Ở mặt ngoài thì không có động tĩnh gì.

“Vị tiểu hữu này, ngươi… Ngươi lại tới dòng thời gian làm gì?”

Bóng người hắc y ôn hòa nói.

“Ta…”

Môi Lý Thành run run một lát, không biết nên nói thế nào.

Hắn ta nhớ rõ lần trước, thái độ của người này rất kém, sao bây giờ lại tốt như

vậy?

Lý Thành nhìn bóng người hắc y trước mặt mình.

Do dự một lát, vẫn nói chuyện sư tôn hắn ta cho gã ta nghe.

“Cho nên, các ngươi chính là vì cứu sống một sinh linh trên thế gian, nên muốn

nghịch chuyển dòng thời gian? Các ngươi có biết, một khi nghịch chuyển dòng

thời gian, sẽ xảy ra chuyện gì không? Quá khứ, hiện tại, tương lai, đều sẽ vì các

ngươi mà thay đổi!”

Bóng người hắc y nhỏ giọng nói như vậy.

“Ta mặc kệ, ta nhất định phải cứu sống sư tôn!”

Giọng nói của Lý Thành kiên định.

“Không phải chỉ là một sinh linh trên thế gian sao? Nói ra tên của hắn ta, bản

tôn tự mình cứu sống thay các ngươi, nhưng các ngươi phải đồng ý với bản tôn,

chuyện lần này qua đi, bản tôn không còn liên quan với ngươi.”

Bỗng nhiên bóng người hắc y thông minh hơn.

Muốn mượn chuyện lần này, tiêu trừ nhân quả dây dưa với Lý Thành.

“Cái gì mà không còn liên quan?”

Lý Thành rất mơ hồ.

“Tóm lại, ngươi nói những lời này là được, bản tôn giúp ngươi một lần, giữa

ngươi và ta không còn liên quan!”

“Ngươi giúp ta một lần, giữa ngươi và ta không còn liên quan, như vậy sao?”

Lý Thành không rõ, nhưng hắn ta vẫn nói những lời này.

“Được rồi, bây giờ ngươi nói tên của sư tôn ngươi, bản tôn sẽ giúp người này

sống lại.”

Bóng người hắc y nhẹ nhàng xua tay, có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Theo ý gã ta, chỉ là một sinh linh trên nhân gian, không phải lật tay có thể cứu

sống sao?

“Bọn ta… Bọn ta không biết tên của sư tôn bọn ta là gì.”

Lý Thành và Lâm Mạc liếc nhau một cái, sau đó Lý Thành do dự một lát, mở

miệng nói.

“Không đúng, sư huynh, ta nhớ rõ khi có người bắt chuyện với sư tôn từng nói

tên sư tôn, hình như là… Nguyên Sơ?”

Lâm Mạc vội vàng đứng ra, nói.

“Nguyên Sơ? Có tên đơn giản như thế ư.”

Bóng người hắc y khẽ gật đầu, không để ở trong lòng.

Gã ta là người nơi nào?

Một đại Thiên Kiêu!

Trấn thủ dòng thời gian!

Ở trên thượng giới đều là hạng người thanh danh hiển hách!

Cứu sống một sinh linh trên nhân gian, không phải có tay là được sao?

Chỉ thấy bóng người hắc y xoay người, quay lưng về phía Lý Thành và Lâm

Mạc, một tay vươn tay, vươn thẳng về phía dòng thời gian.

“Nguyên Sơ! Trở về!”

Bóng người hắc y nói ngắn gọn, nói thẳng một câu như vậy.

Giọng nói của gã ta hình thành gợn sóng, nổi lên trong dòng thời gian.

“Được rồi, lẳng lặng đợi một lát, sư tôn các ngươi sẽ tự nhiên trở về.”

Bóng người hắc y vô cùng tự tin nói.

Lâm Mạc và Lý Thành nghe thấy thế, cũng kìm nén tâm tư, cùng chờ đợi theo.

Mười lăm phút sau, trong dòng thời gian vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Bình Luận (0)
Comment