“Ngươi không thể phá giới lấy được Đông Hoàng Chung, không có nghĩa bổn
tọa không được.”
Nguyên Sơ giống như nhìn ra được suy nghĩ của Đông Hoàng Thái Nhất, giải
thích một câu.
Đông Hoàng Thái Nhất nắm Đông Hoàng Chung trong tay nghe thấy thế, vốn
hơi hiểu rõ một chút, sau đó trong lòng dâng lên một ý nghĩ.
Đạt được Đông Hoàng Chung, lão ta có thể đánh thắng Nguyên Sơ hay không?
Nguyên Sơ giống như liếc mắt một cái xuyên thủng ý nghĩ của Đông Hoàng
Thái Nhất.
Giọng nói mang theo uy nghiêm vang lên bên tai Đông Hoàng Thái Nhất.
“Ngươi có thể thử xem, trong vòng một chiêu nếu bổn tọa không đánh bại
ngươi, vị trí yêu chủ này, cho ngươi ngồi có là gì?”
So với Sở Duyên, Nguyên Sơ ngạo mạn, ngông cuồng hơn rất nhiều…
…
Trong chủ điện của vạn yêu cung.
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn.
Cả người Đông Hoàng Thái Nhất bay ngược mà ra, đập xuyên qua cửa, ngã trên
đất, khóe miệng có máu tươi chảy ra.
Ở trong điện, một tay Nguyên Sơ vươn ra, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn
Đông Hoàng Thái Nhất ngã trên đất.
Không nằm ngoài dự liệu của hắn ta, cho dù Đông Hoàng Thái Nhất cầm Đông
Hoàng Chung trong tay, cũng không thể đấu lại hắn ta.
“Thái Nhất, ngươi phục chưa?”
Nguyên Sơ thản nhiên nói.
Bên kia, Đông Hoàng Thái Nhất ngã trên đất muốn đứng dậy lần nữa, nhưng
căn bản không có sức đứng dậy.
Bầy yêu ở một bên sớm đã nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được.
Thân là chiến lực đứng đầu của yêu tộc, Đông Hoàng Thái Nhất cầm Đông
Hoàng Chung trong tay, vậy mà vẫn không thể đấu lại yêu chủ mới nhận chức.
Chuyện này cũng quá…
Bầy yêu không biết nên hình dung rung động trong lòng như thế nào.
“Yêu chủ, Thái Nhất đã phục, mong yêu chủ thủ hạ lưu tình.”
Đế Tuấn thấy thế vội vàng đi ra, mở miệng nói.
Lúc này Đông Hoàng Thái Nhất ngã trên đất đứng dậy lần nữa, quay mặt với
Nguyên Sơ, hơi chắp tay biểu lộ ý của mình.
“Hừ.”
Nguyên Sơ hừ lạnh một tiếng, lúc này mới bỏ qua.
Hắn ta xoay người quay về ghế của mình, Đông Hoàng Thái Nhất ôm ngực trở
lại đội ngũ, liếc mắt nhìn Đế Tuấn một cái.
Đế Tuấn nhìn đệ đệ này, thở dài.
Đề cao địa vị của Nguyên Sơ.
Đề cao địa vị của Nguyên Sơ.
Đây là những lời lúc ấy đệ đệ nói với lão ta nhiều nhất.
Bây giờ thì sao?
Bây giờ thì hay lắm, người ta đều trực tiếp thoán vị lên trời, giẫm bọn họ ở dưới
chân.
Đông Hoàng Thái Nhất cũng không biết làm sao.
Lão ta đâu biết rằng, Nguyên Sơ lại có dã tâm như vậy.
Hơn nữa, vậy mà thực lực cường đại như thế.
Ngay cả lão ta nắm giữ Đông Hoàng Chung, cũng không thể địch lại.
“Các vị, nếu như đã định ra, vậy thì mong các vị dốc toàn lực chuẩn bị chiến
đấu, chuẩn bị khởi xướng quyết chiến với thời đại mới.
Nguyên Sơ quay mặt về phía bầy yêu, mở miệng nói.
“Xin nghe theo lệnh của yêu chủ!”
Bầy yêu nhao nhao hưởng ứng.
Ngay sau đó, Nguyên Sơ xua tay, bảo bầy yêu lui xuống.
Chuyện chuẩn bị chiến tranh cần thời gian, không phải một hai ngày có thể
hoàn thành.
Chi tiết cụ thể đương nhiên không phải thảo luận vào lúc này.
Cho nên Nguyên Sơ sẽ không để bầy yêu tiếp tục ở lại đây.
Nhưng mà bầy yêu rời đi, Nguyên Sơ để lại một yêu tướng ở trong điện.
“Yêu chủ.”
Yêu tướng kia cẩn thận hỏi, không rõ vì sao Nguyên Sơ giữ lão ta lại.
“Lúc trước bổn tọa bảo ngươi chú ý chuyện người thường xuyên tàn sát yêu tộc,
bây giờ thế nào?”
Vẻ mặt Nguyên Sơ không thay đổi hỏi.
Hắn ta biết ba đệ tử của Sở Duyên là Lý Thành, Lâm Mạc, Thao Thế, đều đang
ở đại lục Thiên Kiện.
Thao Thế đã bị hắn ta khống chế, nhưng Lý Thành và Lâm Mạc này, hắn ta vẫn
luôn không biết ở đâu.
Lúc trước vốn định bảo người bắt hai người này, không ngờ lại bứt dây động
rừng, để hai kia chạy trốn mất, còn trốn đi.
Chuyện này cũng tạo nên tình cảnh xấu hổ hiện giờ.
Nguyên Sơ không tìm thấy hai người kia, cho nên chỉ có thể bảo người chú ý,
nếu có động tĩnh lập tức thông báo cho hắn ta.
“Không, không có, yêu chủ, bọn ta vẫn luôn không tìm thấy người nọ, hắn ta
giống như biến mất khỏi hư không.”
Yêu tướng kia thật cẩn thận trả lời, sợ chọc giận Nguyên Sơ.
“Không tìm thấy sao? Thôi, ngươi đi xuống đi.”
Nguyên Sơ xua tay, bảo yêu tướng kia đi xuống.
Yêu tướng kia vội vàng chắp tay, sau đó ngoan ngoãn lui xuống.
Rất nhanh, trong điện chỉ còn lại mình Nguyên Sơ.
Nguyên Sơ ngồi trên vị trí, hơi híp mắt, trong lòng hắn ta đang suy nghĩ.
Lý Thành và Lâm Mạc này, không phải là đã chạy trốn, không ở đại lục Thiên
Kiện đấy chứ?
Bằng không sao có thể không tìm thấy?
Nguyên Sơ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn bỏ ý nghĩ này xuống.
Cho dù hai người này còn ở đại lục Thiên Kiện, vậy thì có năng lực làm gì?
Tình hình hiện giờ, không phải hai đệ tử này có thể thay đổi.
Lượng kiếp đã lên, đại thế của thời đại cũ đã thành, phá vỡ thời đại mới, là
chuyện sớm hay muộn.