Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 947

Rõ ràng thiếu niên này là Từ Ngự, nhóc Từ.

Đứa bé năm ấy đã lớn thành thiếu niên.

Chẳng qua so với đứa bé luôn ngượng ngùng lúng túng năm đó, thiếu niên Từ

Ngự hiện giờ vô cùng hung hãn, vẫn luôn không có người đè ép được hắn ta.

“Người ta nuôi nhiều năm, tỉ mỉ bồi dưỡng, bị ngươi trộm, không điên mới lạ.”

Ngao Dạ không biết phải nói gì.

“Vậy bây giờ ngươi có ý gì, ngươi không đánh lại được ta, ta cho ngươi hai con

đường, bị ta đánh một trận, hoặc là ngồi xuống ăn cùng ta.”

Thiếu niên Từ Ngự kia thản nhiên nói.

Ngao Dạ: “…”

Lão ta cũng biết, lão ta không đánh lại được Từ Ngự.

Bắt đầu từ rất lâu trước đây, lão ta đã không đánh lại được Từ Ngự.

Thiên phú của Từ Ngự này đáng sợ tới cực hạn, nhất là mấy năm gần đây.

Từ Ngự đều đã làm quen với các thần binh trong Thần Binh Các, còn có tòa

tháp ở trong điện Truyền Pháp, Từ Ngự đều có thể sử dụng.

Tính đáng sợ của Từ Ngự không những là bản thân vô cùng cường đại, mà đánh

nhau, còn có thể “gọi người”, trực tiếp gọi vô số thần binh ra đánh người.

Quả thực là khủng bố tới cực hạn.

Ngao Dạ đâu thắng được thiếu niên Từ Ngự này.

Ngao Dạ trầm mặc rất lâu, cuối cùng lựa chọn đi tới bên cạnh Từ Ngự ngồi

xuống, cùng ăn với Từ Ngự.

Nếu không đánh lại, vậy thì gia nhập đi.

Từ Ngự nhìn biểu hiện của Ngao Dạ, lập tức lộ ra nụ cười, đưa cho Ngao Dạ

một miếng thịt.

“Như vậy không phải là xong sao, nào, nếm thử thịt này xem, thịt này có trợ

giúp rất lớn trong tu hành của chúng ta…”

Từ Ngự vui vẻ nhét thịt cho Ngao Dạ.

Ngao Dạ “vô cùng đau đớn” nhận lấy thịt, bắt đầu ăn.

Từ Ngự cũng định tự mình ăn, hắn ta mới cầm một miếng thịt, còn chưa đưa tới

bên miệng, đột nhiên như cảm nhận được gì đó, ánh mắt nhìn về phía Lý Thành

và Lâm Mạc.

“Người nào dám xông vào Vô Đạo Tông?”

Từ Ngự mở miệng hỏi.

Một tay đánh về bên kia.

Linh khí khủng bố hội tụ thành cự chưởng vạn trượng, mang theo thế bao trùm

Thiên Địa, đánh về phía Lý Thành và Lâm Mạc.

“Bọn ta là đệ tử của Vô Đạo Tông!”

Đối mặt với một chưởng này, Lý Thành hoàn toàn mơ hồ.

Nhưng hắn ta vẫn nhanh chóng kịp phản ứng, nói ra một câu như vậy, sợ nói

chậm sẽ bị chưởng này đánh trúng.

Rầm…

Một chưởng này sắp hạ xuống, bất chợt dừng lại.

Sau đó hóa thành vô số linh quang, tiêu tán trong Thiên Địa.

“Phù…”

Lý Thành nhẹ nhàng thở ra, trong mắt hắn ta có vô số mê mang.

Hắn ta không rõ công kích vừa rồi là phát ra như thế nào.

Rõ ràng nhìn dáng vẻ, giống như là cảnh giới thấp nhất trong tu hành, các loại

dao động cũng là khí tức cảnh giới cơ sở, nhưng vì sao có thể cường đại tới mức

độ này?

Con mẹ nó chuyện này không phù hợp với lẽ thường.

“Các ngươi là đệ tử của Vô Đạo Tông à? Vì sao ta không biết các ngươi?”

Từ Ngự đứng dậy, toàn thân tràn ngập khí phách nghiêm nghị.

Cho dù còn trẻ, nhưng đã có chí tôn chi khí.

“Đây là chứng nhận thân phận đại sư huynh cho bọn ta, ngươi có thể nhìn xem.”

Lý Thành nghĩ một lát, lấy một lệnh bài do chất liệu đặc biệt tạo ra ở trong

ngực, cách không đưa cho Từ Ngự…



Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, phía sau núi.

Bên cạnh đống lửa, bốn bóng người ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa, đang ăn

ngấu ăn nghiến.

Bốn người này đúng là Lý Thành, Lâm Mạc, Từ Ngự, Ngao Dạ.

Bốn người đang ăn đồ ăn, Từ Ngự còn trao đổi với Lý Thành và Lâm Mạc.

Thông qua lệnh bài thân phận, đương nhiên Từ Ngự tin thân phận của Lý Thành

và Lâm Mạc.

Biết rõ thân phận của Lý Thành và Lâm Mạc, Từ Ngự tràn ngập hứng thú, rất

muốn biết tin tức về hai người.

Sau khi tìm hiểu một lát, Từ Ngự mới từ bỏ.

Từ Ngự từ bỏ, nhưng Lý Thành và Lâm Mạc không có tâm tư từ bỏ.

Đôi mắt Lâm Mạc nhìn chằm chằm Từ Ngự, lúc này mở miệng hỏi.

“Ngươi là theo hầu của sư tôn, vậy ta xưng ngươi là Từ theo hầu vậy. Xin hỏi

Từ theo hầu, ngươi có cảnh giới gì?”

Lâm Mạc hít sâu một hơi, nói.

Những lời này vang lên, ánh mắt Lý Thành cũng nhìn về phía Từ Ngự.

Chỉ riêng Ngao Dạ tiếp tục cúi đầu ăn, căn bản không có ý ngẩng đầu.

“Cảnh giới của ta sao? Ta là cảnh giới Luyện Khí.”

Từ Ngự thuận miệng trả lời một câu.

“Cảnh giới Luyện Khí???”

Lâm Mạc sửng sốt một lát.

Hắn ta nhớ rõ cảnh giới này, không phải cảnh giới thấp nhất trong tu hành sao?”

Cường đại như vậy, là cảnh giới Luyện Khí?

Đây là đang đùa với hắn ta sao?

“Đúng vậy, ta là cảnh giới Luyện Khí, đại khái là cảnh giới Luyện Khí… Ừm,

gần 500 vạn lần? Ta không nhớ lắm.”

Từ Ngự vô cùng thoải mái đáp.

Lâm Mạc: “???”

Lý Thành: “???”

Vẻ mặt hai bọn họ đều cứng ngắc.

Cảnh giới Luyện Khí…

Cảnh giới Luyện Khí có 500 vạn lần sao?

Có chuyện này cơ à?

“Chuyện đó, Từ theo hầu, ta nhớ rõ… Cảnh giới Luyện Khí không phải chỉ có

ba tiểu cảnh giới, phân chia là tiền, trung, hậu sao?”

Lâm Mạc thật cẩn thận hỏi.
Bình Luận (0)
Comment