Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 971

“Có thể.”

Đám Diệp Lạc gật đầu.

Bọn họ không có tâm tư thảo luận quá nhiều, sau khi hàn huyên một lát, thì

nhao nhao rời đi.

Trong đình, Chuyên Húc nhìn đám Diệp Lạc rời đi, gương mặt vốn bình tĩnh bắt

đầu biến hóa.

“Chuyên Húc đế, người đang nghĩ gì thế?”

Người đằng đằng sát khí ở phía sau đứng dậy, dò hỏi.

“Ta nghĩ, rốt cuộc những người này từ đâu mà tới, rõ ràng không giống tán tu gì

đó, càng không giống người của mỗi đại thế lực.”

Chuyên Húc trầm giọng mở miệng.

“Những người này… Không đơn giản, nhất là thủ lĩnh kia, cùng với lão già kia

nữa, rất không đơn giản.”

Người nọ cũng nhìn ra được, ánh mắt vô cùng nghiêm trọng.

Chính hắn ta phỏng đoán, nếu mình đánh nhau với hai người kia, sẽ có bao

nhiêu phần thắng.

“Không những vậy, những người khác cũng không kém chút nào, mỗi người

đều không đơn giản, cô gái mắt tử sắc kia, liếc mắt nhìn nàng ta có loại cảm

giác hoảng hốt.”

Chuyên Húc nói với hàm ý sâu xa.

“Vậy chúng ta…”

“Không cần làm nhiều chuyện gì, hiện giờ bọn họ là người của chúng ta.”

“Vâng.”

“…”



Đám Diệp Lạc rời khỏi đình xong, bắt đầu tìm nơi, bảo Tư Nhạc và đệ tử của

Vô Đạo Tông tiến hành đột phá.

Diệp Lạc tiến hành hộ pháp cho bọn họ.

Đột phá này, cần tốn nhiều thời gian.

Bọn họ thay phiên nhau đột phá, đột phá sẽ tốn thời gian dài.

Khoảng chừng trôi qua hơn nửa năm, mới toàn bộ đột phá thành công.

Tư Nhạc, Tử Tô, Ngải Tình, Xi Già, đều đột phá tới cảnh giới Tán Tiên.

Lý Thành và Lâm Mạc bởi vì nội tình không đủ, chỉ đạt tới cảnh giới Đại Thừa

đỉnh phong, cảnh giới Tán Tiên còn chưa hoàn toàn hiểu được, chỉ có thể tính là

nửa bước cảnh giới Tán Tiên.

Thuộc tình hình giống như tiên mà không phải tiên, giống như phàm mà không

phải phàm.

Diệp Lạc vốn định tốn chút thời gian, để Lý Thành và Lâm Mạc cùng tiến hành

đột phá.

Đúng lúc này, Chuyên Húc phái người đi tìm bọn họ, nói là kế hoạch “tuyệt địa

thiên thông” sắp bắt đầu, bảo bọn họ tới xem.

Diệp Lạc không có biện pháp, chỉ có thể trì hoãn chuyện đột phá của Lý Thành

và Lâm Mạc, dẫn theo mọi người cùng đi gặp Chuyên Húc.

Địa điểm bọn họ gặp mặt, là trên một ngọn núi cao.

Ngọn núi này vô cùng hùng vĩ, theo lời đồng là ngọn núi cao nhất Thiên Địa,

cũng là ngọn núi gần trời nhất, tên là “Côn Luân”.

Đến nơi này, đám Diệp Lạc cũng gặp được rất nhiều cường giả của nhân tộc.

Trong những cường giả này, cảnh giới Tán Tiên có nhiều, một số cảnh giới Tán

Tiên cường đại, thậm chí ở trên khí tức không kém gì cảnh giới Địa Tiên.

Trong đó cảnh giới Đại Thừa thì vô số kể.

Không thể không nói, nội tình của nhân tộc cũng rất cường đại.

Mà ngoại trừ nhân tộc ra, còn có một số chủng tộc khác.

Thực lực của chủng tộc khác cũng không yếu, giống như đều tới vì trợ trận cho

Chuyên Húc.

“Chuyên Húc này, là kéo hơn nửa người trên thế giới tương trợ ư?”

Trong lòng đám Diệp Lạc hiện lên ý niệm này.

Không đợi bọn họ nghĩ nhiều, Chuyên Húc đi tới, chào hỏi với đám Diệp Lạc.

“Đạo hữu, cuối cùng cũng đợi được các ngươi.”

Hắn ta mới chào hỏi, những người khác cũng chú ý tới Diệp Lạc.

Khi những người khác thấy Diệp Lạc xong, không nhịn được sửng sốt một lát.

“Càn Đế!”

“Báo kiến Càn Đế!”

Mọi người đều hành lễ, miệng kêu “Càn Đế”.

“Càn Đế???”

Diệp Lạc vô cùng mê mang với danh hiệu này của mình.

Hắn ta có danh hiệu này từ khi nào?

Sao chính hắn ta không biết.

Hơn nữa hai chữ Càn Đế này sao lại nghe quen tới vậy…



Trên núi Côn Luân.

Đối với tên tuổi “Càn Đế” này, Diệp Lạc rất kinh ngạc.

Nhưng được Chuyên Húc giải thích, hắn ta cũng coi như hiểu rõ ý của tên tuổi

này.

Đối diện trời xanh mà không bại, một mình chặn thông đạo, sóng vai với trời, là

Càn Đế!

Lấy đế xưng hô Diệp Lạc, cho thấy sự kính sợ của mọi người đối với Diệp Lạc.

Chiếm được danh hiệu này, Diệp Lạc không để ý lắm, chỉ có thể gật đầu, bày tỏ

tùy ý, nhưng hắn ta luôn cảm thấy hai chữ này từng nghe ở đâu đó.

Một bên ngọn núi, Diệp Lạc dẫn theo Tư Nhạc và đám đệ tử Vô Đạo Tông

đứng sau lưng Chuyên Húc.

Chuyên Húc đang chuẩn bị cho kế hoạch, nhưng Diệp Lạc thì thất thần, hắn ta

cúi đầu nhìn lướt qua mặt đất dưới chân, lông mày nhíu lại.

Càn Đế…

Càn Đế…

Hắn ta luôn cảm thấy hai chữ Càn Đế này từng nghe được ở đâu đó, nhưng mà

hắn ta nghĩ mãi không ra.

Diệp Lạc thực sự không thể nghĩ ra.

“Đại sư huynh, huynh đang nghĩ gì thế?”

Tư Nhạc nhìn ra được cảm xúc của Diệp Lạc, đi tới phía sau đối phương, nhẹ

giọng mở miệng.

“Không có, ta đang nghĩ, hai chữ Càn Đế này có phải ta từng nghe được ở đâu

rồi hay không?”

Diệp Lạc nhìn thoáng qua Tư Nhạc, khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói một câu.

“Càn Đế? Đại sư huynh, ta nhớ rõ Thái Nhất Kiếm Tông thành lập trên một

tông môn tên là Càn Đế Đạo Tông đúng không?”

Đôi mắt Tư Nhạc lóe sáng, mở miệng nói như vậy.

“Càn Đế Đạo Tông?”

Đồng tử của Diệp Lạc hơi co rút lại, bỗng nhiên ngộ ra được gì đó.

Càn Đế Đạo Tông.

Càn Đế!
Bình Luận (0)
Comment