Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 989

Chẳng lẽ Sở đạo hữu và Thiên Đạo “hợp đạo” rồi hả?

Bạch Trạch nhìn bên cạnh một lát, nhìn đám đệ tử của Vô Đạo Tông.

Truyền đạo thiên hạ, hợp với Thiên Đạo…

Sao kịch bản này càng xem càng cảm thấy quen thuộc.

Rất nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông đều hơi kinh hãi.

Sư tôn của bọn họ, là Thiên Đạo sao?

Điểm này, bọn họ vẫn luôn chưa bao giờ ngờ tới.

Chẳng trách từ sau lần trước, bọn họ vẫn luôn không nhìn thấy sư tôn của bọn

họ…

Thì ra là thế.

Tất cả mọi người đang ngây người, chỉ riêng Tôn Ngộ Không kịp phản ứng.

“Vậy muốn Thiên Đạo ra tay, cần điều kiện gì?”

Tôn Ngộ Không híp mắt hỏi.

“Muốn bổn tọa nói sao? Buồn cười, bổn tọa nói cho các ngươi có ngại gì? Quy

củ của Thiên Đạo, không phải nghịch thiên giả xuất hiện, nếu không không thể

tùy ý ra tay với sinh linh, hiện giờ là Thiên Đạo tranh giành, đương nhiên quy

củ kia sửa đổi, trừ phi Thiên Đạo cũ ra tay, nếu không, Thiên Đạo Sở Duyên của

thời đại mới các ngươi tuyệt đối không thể ra tay!”

Nguyên Sơ vô cùng cuồng vọng nói điều kiện cho Tôn Ngộ Không nghe.

Rất có dáng vẻ cho dù các ngươi biết rõ cái gì, cũng không có tác dụng.

“Vậy muốn Thiên Đạo cũ ra tay, cần điều kiện gì?”

Tôn Ngộ Không lại hỏi một câu.

“Rất đơn giản, đánh bại bổn tọa…”

Nguyên Sơ còn chưa nói xong, còn muốn bổ sung gì đó.

Nhưng đúng lúc này, dị tượng thay đổi.

Trong hư không, một tia bạch quang lóe ra mà đến, bay thẳng tới va chạm

Nguyên Sơ.

“Một khi đã như vậy, vậy lấy mạng của ngươi là được!”

Một giọng nói truyền từ trong bạch quang ra.

Ngay sau đó, bạch quang đụng vào Nguyên Sơ.

Nguyên Sơ trợn to mắt, cảm nhận được lực uy hiếp cực hạn, sau đó toàn bộ cơ

thể hắn ta giống như không thể khống chế, bị đánh bay ra ngoài.

Bùm!

Nguyên Sơ bị đâm vào núi Côn Luân, ném ra một đống hoang tàn.

“Con mẹ nó còn thất thần làm gì, cùng ra tay đánh rắn dập đầu!”

“Thời đại mới coi như thai nghén ra thân thể đời này của ta, lần này đi giải nhân

quả như vậy!”

Bạch quang biểu lộ ra thân thể bên trong, đúng là Khương Bạch Y lúc trước rời

đi.

Lúc này, hai tay của Khương Bạch Y xoa ra một quang đoàn to, hắn ta vươn tay

ra, ném quang đoàn về phía đống hoang tàn Nguyên Sơ ngã xuống.

Bùm bùm!

Quang đoàn đập tới, một trận đất rung núi chuyển.

Khương Bạch Y đánh ra một chiêu, không có ý bỏ qua, liên tục dùng quang

đoàn đánh qua, muốn một lần đẩy Nguyên Sơ vào chỗ chết.

“Cùng ra tay đi.”

Tôn Ngộ Không im lặng rất lâu, mới lấy lại tinh thần.

Hắn ta không giảng đạo nghĩa, giơ tay là muôn vàn côn ảnh, đánh về phía đống

hoang tàn kia.

“Ra tay, các ngươi đi, ta nhìn chằm chằm đám yêu tộc thời đại cũ.”

Diệp Lạc đứng dậy một lần nữa, khí tức hơi suy yếu, ánh mắt hắn ta nhìn về

phía đại yêu tộc thời đại cũ đứng phía xa.

Đám đại yêu tộc thời đại cũ vẫn luôn là tai họa ngầm, tuyệt đối không thể không

phòng bị.

Các đệ tử khác của Vô Đạo Tông thấy thế, không biết nên ở lại giúp Diệp Lạc

cùng đề phòng đám đại yêu tộc thời đại cũ, hay là tấn công Nguyên Sơ.

“Bạch Trạch, yêu tộc thời đại cũ có khả năng gia nhập thời đại mới không?”

Ngay lúc này, Đế Tuấn im lặng đi ra, quay mặt về phía Bạch Trạch hỏi một câu

như vậy.

“Đương nhiên có thể, ta đã gia nhập thời đại mới, nhưng muốn gia nhập thời đại

mới, tất phải buông bỏ vinh dự trong quá khứ.”

Bạch Trạch không rõ lắm vì sao vào thời khắc mấu chốt, Đế Tuấn sẽ hỏi như

vậy, nhưng lão ta vẫn trả lời.

Nghe thấy những lời này, đôi mắt Đế Tuấn lóe sáng.

Lão ta lập tức như làm ra quyết định gì đó, chậm rãi kiên định hơn.

“Được! Hôm nay vào lúc này, bản đế lấy chi danh Thiên Đế Thiên Đình cũ

tuyên bố, từ đây thoát khỏi thời đại cũ, gia nhập thời đại mới, sau này không

còn là Thiên Đế Thiên Đình cũ!”

“Phàm là yêu tộc thời đại cũ, người có ý đều có thể đi theo bản đế, gia nhập thời

đại mới!”

“Nguyên Sơ coi chúng ta như con kiến, không ngừng áp bức chúng ta, bản đế

xin khuyên các ngươi một câu, đi theo thời đại cũ vô dụng! Cho dù chúng ta

thắng, cũng sẽ bị Nguyên Sơ thống trị vô cùng tàn ác!”

Yêu đế Đế Tuấn cao giọng la lên.

Lão ta nhìn về phía Nguyên Sơ, trong mắt tràn ngập lửa giận.

Lão ta đã kìm nén từ lâu, thực sự nghĩ lão ta không nổi giận ư?

“Nguyện ý đi theo bệ hạ!”

Đông Hoàng Thái Nhất là người đứng ra đầu tiên, ủng hộ Đế Tuấn.

“Nguyện theo bệ hạ chinh chiến!”

Bầy yêu thời đại cũ nhao nhao quỳ trên đất.

Tất cả mọi người là như vậy, không ai nguyện ý lựa chọn Nguyên Sơ vào lúc

này.

Uy vọng của Đế Tuấn, không phải thực lực có thể diễn tả!

Yêu tộc chi đế, không phải là hư danh!

“Nếu là như vậy, theo bổn tọa phản kháng chế ngự Nguyên Sơ!”

Đế Tuấn nhìn thấy cảnh này, tâm trạng sung sướng, lúc này lão ta vung tay lên,

lựa chọn tấn công Nguyên Sơ.

Vào lúc này, thời đại cũ hoàn toàn phản chiến, phản công Nguyên Sơ.

Thế lực của thời đại cũ lập tức mất đi, chỉ còn sót lại Nguyên Sơ.

Bùm bùm!

Một mảng lớn hắc vân từ đường chân trời phía tây dâng lên, giống như là Thiên

Đạo cũ đang phát tiết lửa giận của mình…
Bình Luận (0)
Comment