Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 991

Nhìn thấy cảnh này, Nguyên Sơ cúi đầu tức giận nhìn Đế Tuấn và phản đồ, cũng

hóa thành bạch quang đi theo Sở Duyên bay ra ngoài bầu trời.

Bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.

Trên núi Côn Luân, vô số người của thời đại cũ mới trơ mắt nhìn hai người biến

mất, không làm được gì.

Sau khi im lặng một lát, Diệp Lạc dẫn trước bước ra một bước, quay mặt về

phía Sở Duyên rời đi, cúi đầu thật sâu.

“Đệ tử Diệp Lạc, cung kính đợi sư tôn chiến thắng trở về!”

Giọng nói của Diệp Lạc vang vọng bầu trời.

Nghe Diệp Lạc nói như vậy, các đệ tử khác của Vô Đạo Tông nhao nhao giẫm

chân tại chỗ mà ra.

“Đệ tử Trương Hàn, cung kính đợi sư tôn chiến thắng trở về!”

“Đệ tử Tô Càn Nguyên, cung kính đợi sư tôn chiến thắng trở về!”

“Đệ tử Đạm Đài Lạc Tuyết, cung kính đợi sư tôn chiến thắng trở về!”

“Đệ tử Tô Hề, cung kính cung kính đợi sư tôn chiến thắng trở về!”

“Đệ tử…”

Các đệ tử đều cao giọng nói, gương mặt đều mang theo cung kính.

Cuộc chiến cuối cùng này, bọn họ không có tác dụng gì, chỉ có thể dựa vào sư

tôn nhà mình!

Cho nên chuyện bọn họ có thể làm duy nhất, chính là cầu nguyện cho sư tôn

nhà bọn họ.

Trái lại Bạch Trạch ở bên cạnh không có bất cứ hành động gì, mà đứng bên

cạnh yêu sư, vẻ mặt phức tạp.

“Vì sao… Vì sao luôn cảm thấy quen thuộc như vậy.”

Bạch Trạch có chút khó hiểu nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Sao, quen thuộc cái gì?”

Yêu sư nhìn thoáng qua Bạch Trạch, hỏi.

“Cảm giác quen thuộc, năm đó trong cuộc chiến Đạo Tổ thành danh, là vì ma

đạo tranh giành, ma đạo vốn là một thể, hiện giờ Sở đạo hữu tương hợp với

Thiên Đạo, dựa theo lời bọn họ mới nói, Nguyên Sơ kia giống như cũng một thể

với Sở đạo hữu?”

Bạch Trạch lẩm bẩm nói.

Lão ta càng ngày càng cảm thấy, Sở Duyên càng lúc càng giống vị tối cao nào

đó.

Cảm giác quen thuộc này, không khác mấy.

“Đừng nói giỡn, Đạo Tổ sớm siêu thoát toàn bộ, sao có thể có liên quan với vị

Thiên Đạo này.”

Yêu sư xua tay, hoàn toàn không tin lời Bạch Trạch nói.

Bạch Trạch thấy thế, cũng hoàn toàn không có biện pháp, lão ta không tính toán

muốn yêu sư tin, lão ta chỉ nói ra suy nghĩ của mình mà thôi.

Người khác không tin, thì kệ người ta.

Nhưng trong trực giác của Bạch Trạch, luôn cảm thấy hai người này có quan hệ

gì đó.

Nhưng cụ thể là quan hệ gì, lão ta không đoán ra…



Bùm bùm!

Bên ngoài bầu trời, trong một không gian giống như hỗn độn, từng tiếng nổ

chấn điếc lỗ tai vang lên.

Cùng với tiếng nổ mạnh vang lên, còn có cuồng phong gầm thét, giống như

muốn ném đi mọi thứ.

Nếu như có thể đến gần, thì có thể thấy được, ở chính giữa tiếng nổ mạnh, hai

bóng người kim quang đang không ngừng va chạm.

Từng tiếng va chạm này, chính là nơi phát ra khi mỗi lần bóng ngời kim quang

va chạm.

Hai bóng người kim quang này chính là Sở Duyên và Nguyên Sơ.

Hai người ở ngoài bầu trời xảy ra một trận đại chiến.

Nhưng cho dù hai người chiến đấu thế nào, đều không thể phân cao thấp.

Kiểu mẫu của hai người gần như giống như đúc.

Đều là nửa thần quang ngoài bầu trời biến thành.

Hơn nữa trong hai người, một người bạn cố tri với Thiên Đạo chi lực, một

người lại càng thân dung vào Thiên Đạo mới.

Loại kiểu mẫu gần như nhau này, cộng thêm Nguyên Sơ lại là thoát khuôn khỏi

Sở Duyên.

Hai người căn bản không phân ra cao cấp, chỉ có thể chiến đấu liên miên.

“Sở Duyên, ngươi không có khả năng thắng được ta, chết tâm đi!”

Nguyên Sơ đánh ra vòng sáng kim sắc, sau khi triệt tiêu công kích của Sở

Duyên, như bệnh tâm thần hét lên.

Bên kia Sở Duyên nghe thấy thế, không tiếp tục tấn công, bóng dáng hắn vừa

động, đi tới cách mấy ngàn mét, ở phía xa nhìn Nguyên Sơ.

Sao hắn không biết, hắn căn bản không có khả năng thắng được người gần như

giống hắn như đúc.

Nhưng mà hắn không có biện pháp.

Ngoại trừ phân thắng bại, thì không còn con đường khác để đi.

“Nguyên Sơ, ngươi cần gì phải vậy?”

“Ngươi ta đều do thần quang biến thành, ở trên tay Thiên Đạo cũ, đã bị cải tạo

thành dáng vẻ gì rồi hả? Biến thành một hệ thống, sau đó còn phân ra tất cả mặt

trái của ta, ngươi không thấy là chính ngươi rất đau xót ư?”

Vẻ mặt Sở Duyên không chút thay đổi nhìn Nguyên Sơ, chậm rãi mở miệng.

“Bi ai ư? Ngươi nói ta bi ai, như vậy có thể tan rã ý chí chiến đấu của ta sao?

Ngươi ta vốn một thể, chỉ có một người có thể sống! Người còn lại tất phải bị

cắn nuốt! Lúc trước ta không có ý thức còn chưa tính, hiện giờ ta đã sinh ra ý

thức, ngươi cảm thấy ta có khả năng bỏ xuống chiến đấu, cam tâm tình nguyện

bị ngươi cắn nuốt sao?”

Nguyên Sơ giơ tay chỉ Sở Duyên, tức giận nói.

“Đây là lý do ngươi vì Thiên Đạo cũ mà chiến đấu ư?”

Sở Duyên rủ mắt, thản nhiên nói.

“Ngươi đừng ở chỗ này giả bộ làm người tốt, muốn thắng, vậy thì nghiêm túc

đi!”

Nguyên Sơ vẫn bày ra dáng vẻ vô cùng phẫn nộ.
Bình Luận (0)
Comment