Quý Nghiêu nghĩ, Dương Hạ đúng là biết cách trấn an mình.
Điều này như đã trở thành bản năng sinh tồn của hắn, đã thâm nhập sâu và cốt tủy hắn nên mỗi động tác, thậm chí là cả ánh mắt, hơi thở đều có thể khiến Quý Nghiêu bình tĩnh lại.
Mà Dương Hạ này đã nằm gọn trong tay y.
Quý Nghiêu bất chợt thấy vừa hưng phấn lại thỏa mãn, như là y biết rằng có một lưỡi đao sắc bén đến mức có thể mổ ngực, khoét tim y ra, cực kỳ, cực kỳ sắc bén nhưng mà chuôi đao ấy lại nằm trong tay y.
Nhẹ nhàng chạm một cái, thân kiếm rung lên, bóng loáng, mong manh nhưng lạnh thấu xương.
Dương Hạ run rẩy dưới thân Quý Nghiêu.
Mũ rồng của vua quý giá, từ trước tới nay có cầm cũng phải dùng hai tay nhưng hiện giờ bị Quý Nghiêu hất xuống, lăn lóc dưới đất.
Hoạn quan quyền cao chức trọng ngồi ở trên bàn. Phía sau hắn là tấm gương đồng, phía trước là Quý Nghiêu đang ôm lấy hai má hắn mà hôn. Quý Nghiêu hôn đến mức quấn quýt, si mê, răng nanh hết nhay lại cắn môi hắn như chó con.
Thân mật quá rồi. Tới tận bây giờ, Dương Hạ vẫn còn hơi kháng cự lại nhưng không thể cản được. Quý Nghiêu càng lúc càng hôn thành thạo, lúc nào cũng có thể khiến Dương Hạ thở gấp.
Hắn ngửa cổ bám vào vai Quý Nghiêu, thở hổn hển, nói: “Chờ, chờ một chút.”
Quý Nghiêu cười dịu dàng, mắt cong cong, ngón cái vuốt v3 dấu đỏ trên đôi má hắn. Làn da Dương Hạ mềm mại quá, lại trắng như tuyết. Y nghe Dương Hạ đang cố gắng ổn định hơi thở nói hôm nay là ngày lành y đăng cơ, không nên làm chuyện như vậy.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Quý Nghiêu hỏi: “Ngày lành không phải là ngày nên hành sự ư?”
Ngữ điệu y bất cần, ngạo mạn, bật cười, nói: “Hôm nay công công mặc mãng bào quá đẹp. Ta ở trên điện nhìn công công đọc chiếu thư mà cư0ng cứng.”
Mặt Dương Hạ biến sắc, lườm Quý Nghiêu, mắng: “Hạ lưu.”
Quý Nghiêu không thèm để ý mà cứ cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm của Dương Hạ, nói: “Thế mà ta đây đã nhịn cả ngày rồi đấy, vậy mà công công chẳng thương ta.”
Tay Dương Hạ bị y nắm lấy, đè xu0"ng nơi căng phồng bên dưới, Long bào màu đen bị đội lên, hoang dâm rõ ràng. Dương Hạ lập tức thở dồn dập hơn, lòng bàn tay đầy mồ hôi, dính dớp, không tránh nổi. Đế vương thiếu niên đang kéo thắt lưng hắn ra, để lộ làn da trắng như tuyết. Quý Nghiêu bóp eo Dương Hạ, li3m xương quai xanh mảnh khảnh, nhìn hai viên hồng ngọc trên bờ ngực mịn màng màu sắc rực rỡ, tươi ngon. Quý Nghiêu cúi xuống li3m, ngay lập tức, chúng run lên bần bật.
Quý Nghiêu mỉm cười, nói: “Vẫn là vú nhỏ của công công biết thương ta.”
Hai má Dương Hạ đỏ lựng, vừa thẹn vừa giận, định giơ tay tát mà lại nhớ ra Quý Nghiêu hiện giờ đã là Hoàng đế thì lại có phần kiêng kị, chỉ đành giơ tay che, nói: “Hoang đường, ngươi đừng nói những lời này… Ư… Đừng cắn!”
Dương Hạ hít một hơi. Quý Nghiêu dùng đầu ngón tay vân vê đầu v*, lại cúi đầu ngậm bên kia vào. Quý Nghiêu si mê tới phát bệnh đầu v* Dương Hạ, chơi đùa suồng sã. Y như đứa nhỏ ăn sữa, chôn đầu vào bờ ngực bằng phẳng, chọc ghẹo, m*t mát đôi đầu v* kia.
Vai Dương Hạ dính lên mặt gương đồng lành lạnh, ánh đèn chiếu vào mắt khiến hắn hoảng hốt mà nhớ ra hôm nay là ngày Quý Nghiêu đăng cơ.
Đời trước, Quý Nghiêu đăng cơ, còn hắn thất thế vào đại lao. Hôm nay lại làm việc cẩu thả này với Quý Nghiêu.
Tằng tịu, giao cấu, tóm lại là mất thể diện.
đầu v* trong khoang miệng nóng ẩm cảm nhận được kh0ái cảm ngập tràn. Dương Hạ nhíu mày, cố chặn lại tiếng r3n rỉ, mắt ngập nước. Quý Nghiêu như phát hiện điều gì, nhìn lên, trong ánh mắt đầy vẻ si mê tình d*c, lại có mấy phần hư hỏng, đáng sợ.
Dương Hạ ngẩn người.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Quý Nghiêu nhìn chằm chằm Dương Hạ, cắn lên đầu v* đã sưng đỏ. Dương Hạ không nhịn đau được, kêu lên một tiếng, đá Quý Nghiêu một cái, căm hận nói: “Mặc áo rồng rồi mà còn giống chó.”
Quý Nghiêu nghe vậy thì mỉm cười, cũng không bực bội gì, li3m vành tai hắn, hỏi: “Thế công công là cái gì?”
Là cái gì nhỉ, Dương Hạ bất giác tự hỏi.
Nhưng y thì không nghĩ nhiều, hôm nay Quý Nghiêu nói thật, y thấy bộ dáng đoan trang, nghiêm túc của Dương Hạ khi đọc chiếu thư trong lòng đã ngứa ngáy. Quần thần quỳ bái, còn y thì chỉ vắt óc nghĩ cách làm sao để Dương Hạ mặc quần áo này cho mình chơi hắn.
Nghĩ đến nhộn nhạo trong bụng, bên dưới cứng lên.
Tối nay Quý Nghiêu đặc biệt mất kiên nhẫn, hay do y đăng cơ thành Đế vương nên thêm mấy phần thong dong, tùy ý làm bậy vì đại cục đã định? Quý Nghiêu trong cung vốn đã hay làm càn, làm bừa bãi, hiện giờ thì bản tính đã bại lộ hoàn toàn. Đoạn mở rộng làm qua loa, lấy cao bôi qua loa khiến cặp mông hắn bóng loáng, bên trong mới vào vừa hai ngón tay đã đẩy dương v@t to, dài khiến người ta sợ hãi vào trong.
Dương Hạ run lên, nước mắt trào ra, cắn vai Quý Nghiêu, nghiến răng nghiến lợi chửi: “Thằng ranh con, đau chết mất!”
Dương Hạ nũng nịu lại sợ đau. Quý Nghiêu càng hưng phấn, đâm mạnh vào chỗ sâu trong, miệng thì nói lời oán giận: “Là tại công công chặt quá, một tí đã kêu đau, nên gi@o cấu nhiều hơn.”
Dương Hạ không quen nghe những lời thô tu.c đó, tức đến mức hai má nóng bừng bừng. Người thiếu niên đúng là nhịn đã lâu rồi, vừa đi vào đã vội vội vàng vàng, dương v@t nóng bỏng đi vào lỗ thịt ướt át, giã vừa ác vừa nhanh.
Dương Hạ bị đau, nhưng khi chịu đựng được qua sự đau đớn, trướng căng ban đầu thì dần dần cũng có kh0ái cảm, vừa đau vừa thích, khóe mắt đuôi mày nhuộm đầy sắc màu tình d*c.
Hắn gắng gượng không rên, đằng sau lưng đụng phải gương đồng lại bị bóp đùi kéo về, tiếng tinh h0àn vỗ lên mông âm vang không chịu nổi.
Quý Nghiêu thở d0"c mỉm cười, cắn lên vành tai hắn hỏi: “Công công, sướng không?”
Dương Hạ cắn môi không đáp.
Quý Nghiêu nhìn nhìn hàng mi ướt sũng, đôi môi đỏ bừng của hắn. Quần đã bị cởi, đôi chân trắng hồng như gấm vóc, mịn màng như tơ lụa đang giãy giụa. Con mãng xà được thêu bằng chỉ vàng thật quá mức tinh xảo, ngay cả mặt trăng, mặt trời so ra cũng phải kém sắc.
Quý Nghiêu nắm lấy bắp đùi Dương Hạ, năm ngón tay để lại dấu ấn, thở dài: “Công công thật đẹp.”
Y thỏa cơn nghiện, rút dương v@t ướt sũng ra, xoay Dương Hạ lại để hắn tựa vào ngực mình, nói: “Ngẩng đầu lên.”
Dương Hạ vừa nếm trải kh0ái cảm, vẫn còn hư không, cửa sau như thèm ăn vẫn đang chảy nư0"c sướng, phản ứng chậm chạp, nhìn lên theo bản năng. Vừa nhìn đã thấy ngực mình phanh ra, xiêm y xộc xệch lộ cả mông, vẻ mặt ửng đỏ không hề còn vẻ sắc bén, lạnh lùng nữa, còn đẹp hơn cả tiểu quan trong tranh cấm.
Dương Hạ xấu hổ, quay mặt đi thì Quý Nghiêu lại bóp cằm quay lại, dương v@t để trước lối vào, si mê mà rằng: “Trốn cái gì, công công đẹp biết bao.”
Lông mi Dương Hạ run run, thứ kia càn rỡ mà chọc vào khe mông hắn, như thể tiếp theo sẽ đâm vào, giải ngứa cho lỗ nhỏ. Dương Hạ nuốt nước bọt, mí mắt run run, kinh ngạc mà nhìn hình ảnh trong gương, vẫn là thân phận tôn quý như vậy mà lại đang làm chuyện hoang dâm.
Nhưng lại sướng, sướng đến mất hồn.
Quý Nghiêu nói: “Công công banh mông ra.”
Vành tai Dương Hạ đỏ lựng: “Ngươi!”
Quý Nghiêu suồng sã mà đẩy hông, cười khẽ: “Công công banh mông ra, ta đâm càng sâu thì công công mới càng sướng.”
“…” Dương Hạ thẹn đỏ cả mắt: “Được đằng chân lân đằng đầu.”
“Oan quá cơ.” Quý Nghiêu cố ý xuyên tạc ý hắn, ghé lại bên tai Dương Hạ nói: “Đầu đã vào được đâu mà đòi được đằng chân?” Nói xong còn đẩy nhẹ quy đ@u vào, hậu môn đói khát đã lâu, nhanh chóng m*t lấy m*t để, chưa thỏa cơn thèm Quý Nghiêu đã xấu tính lui ra ngoài.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Dương Hạ nhắm mắt, chửi ranh con, vô liêm sỉ. Nhưng đang trong cơn tình d*c hừng hực khó nhịn, trái tim nảy lên, hắn cầm vật kia của Quý Nghiêu hướng về phía khe mông mình mà nhét. Hưởng qua thứ kia không biết bao nhiêu lần rồi mà Dương Hạ vẫn có vẻ sợ hãi nhưng lại có mấy phần si mê khó nói. Thứ vừa cứng vừa lớn đó, Dương Hạ vừa chạm vào đã to thêm một chút, làm bỏng đầu ngón tay đang run run. Quý Nghiêu cũng thở hắt ra, khó nén được mà cắn tai Dương Hạ, trêu ghẹo: “Công công đúng là, chậc, nhìn đủ rồi.”
Làm cũng làm rồi, Dương Hạ không rụt rè nữa, véo khẽ lên dương v@t đang nảy lên trong lòng bàn tay, khóe mắt ửng đỏ, lạnh lùng nói: “Làm trò gì nữa, ngươi không muốn làm ta nữa à?”
Quý Nghiêu hít một hơi thật sâu, đẩy người ngã trên mặt bàn, vừa đâm thật mạnh vào bên trong, vừa nói: “Muốn chứ, muốn đến phát điên rồi.”