Tạ lão Hầu gia bị bệnh.
Cùng ngày Quý Hoàn băng hà lão cũng ngã xuống. Quý Nghiêu được tôn làm tân đế, Tạ gia cũng thừa thế mà lên.
Nhưng ba đứa con trai họ Tạ, hai người đã chết trong cơn náo động, một người bị thương nặng, bị chặt tay, dường như đã thành kẻ bỏ đi.
Khi Tạ lão Hầu gia nghe thấy tin dữ, lửa giận bùng lên, phun một búng máu ra, ngã xuống ngay trong điện. Lão đã đến tuổi gần đất xa trời, chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà tóc đã bạc trắng, ốm đau liệt giường.
Quý Nghiêu xuất cung để gặp lão.
Sắc mặt Tạ lão Hầu gia trắng bệch, lão lạnh lùng hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
Quý Nghiêu duỗi chân kéo ghế lại, ngồi xuống bên cạnh giường, cười: “Ông ngoại nói gì vậy, ông bệnh nặng con đương nhiên phải tới thăm rồi.”
“Ngươi còn biết ta là ông ngoại ư?!” Tạ lão Hầu gia giận dữ đập giường, trợn mắt: “Ngươi nói xem, có phải ba người cậu đều trúng kế của ngươi không!”
Quý Nghiêu mở to mắt, nói: “Sao ta lại lừa các cậu được.”
Y nói vẻ tủi thân: “Ông ngoại, từ trước tới nay ta đều đi trên con đường mọi người đã sắp xếp mà.”
Tạ lão Hầu gia trợn mắt nhìn y, hận đến ứa máu: “Nếu không phải ngươi hiến kế lung tung, ba người cậu của ngươi sao lại người bỏ mình, kẻ trọng thương!”
Quý Nghiêu nhìn Tạ lão Hầu gia, vẻ mặt lạnh dần. Y nhìn nhìn hình thêu rồng trên cổ tay áo, nói đầy vẻ vô tình: “Ông ngoại, lời này nói không hay đâu. Từ đầu, khi cậu nói muốn lập công ông ngoại cũng ở đó, chính tai nghe mà.”
Y mỉm cười, nói tiếp: “Muốn lập công nào có chuyện không phải đổ máu.”
Đọc Full Tại truyenggg.com
Tạ lão Hầu gia nhìn chằm chằm Quý Nghiêu, giận không nén được, cổ họng trào máu, nhưng lão cố gắng nuốt xuống: “Nghiệp chướng!”
“Bọn họ chính là cậu ruột của ngươi!”
Quý Nghiêu giật mình: “Cậu ruột à… Phải rồi, họ là cậu ruột của ta, còn ông là ông ngoại ruột của ta.”
Y bật cười, lộ cả hàm răng trắng: “Thế thì sao nào?”
Tạ lão Hầu gia trợn mắt, nghe thấy Quý Nghiêu nói: “Mẫu phi của ta cũng là con gái ruột của ông, là chị em ruột của họ, chẳng phải cũng bị các người bỏ mặc ở nơi lãnh cung không thèm đoái hoài sao.”
Tạ lão Hầu gia ngẩn người, mặt biến sắc: “… Ngươi vẫn luôn ghi hận chúng ta.”
Quý Nghiêu không cho là đúng. Y nói: “Việc này thì có gì đáng hận. Mẫu phi của ta dù sao cũng chỉ là một phế phi, chẳng có tác dụng gì, các ngươi phế quân tốt bảo vệ quân xe cũng là lẽ thường.”
Y vừa nói vừa cười khẽ: “Mà ta chỉ có học theo ông ngoại thôi.”
“Ông ngoại thấy ta học được không?”
Y ngoan ngoãn hỏi Tạ lão Hầu gia, giống như hồi nhỏ Tạ lão Hầu gia hỏi Quý Nghiêu bài vở, Quý Nghiêu rụt rè hỏi lại, ông ngoại ơi, con học được không?
Đứa bé ấy nhát gan nhưng lại ngoan ngoan, thông minh, đã gặp là chẳng thể quên.
Khi ấy Tạ lão Hầu gia nghĩ, đáng tiếc, tính tình Quý Nghiêu như vậy…. Chẳng qua cũng chẳng còn cách nào cả. Tuy rằng Quý Nghiêu không làm được việc lớn nhưng lại dễ khống chế, coi như cũng mang đến lợi được cho Tạ gia. Không giống như người mẹ bị chiều hư của y, kiêu căng ương ngạnh, mang lại đại họa cho gia tộc.
Ai ngờ Quý Nghiêu so với mẹ mình chỉ có hơn chứ không kém. Người do lão tự tay bồi dưỡng ra đúng là một con rắn độc!
Mặt Tạ lão Hầu gia trắng bệch, chỉ vào Quý Nghiêu, tức giận mà môi run run chẳng nói thành lời.
Quý Nghiêu nghiêng đầu cười với lão: “Ông ngoại đừng giận, hộc máu lại không hay.”
“Nghiệp chướng… Đồ nghiệp chướng!” Tạ lão Hầu gia nhớ tới ba đứa con trai mình, hối hận: “Tạ gia dạy dỗ ngươi bao năm nhưng ngươi lại không niệm một chút tình cảm nào!”
“Tình cảm hả?” Quý Nghiêu nói: “Lúc trước, nếu không phải mẫu phi chết, ta trở thành lợi thế tranh quyền đoạt vị thì các ngươi có quan tâm đến sống chết của ta không? Mấy năm nay, các ngươi dạy ta nhưng cũng nghi ngờ ta, muốn ta mang ơn Tạ gia, mang ơn các ngươi. Chẳng qua chỉ là một đám người muốn biến ta thành quân cờ nghe các ngươi bài bố mà muốn nói chuyện tình cảm với ta?”
Y cười lạnh lùng: “Ông ngoại, ông tưởng ta là đứa ngốc sao?”
Đọc Full Tại truyenggg.com
Tạ lão Hầu gia bị lửa giận thiêu đốt, run lên, hận cực kỳ, giơ tay định đánh Quý Nghiêu. Quý Nghiêu nắm cổ tay lão, hất ra. Nhìn lão Hầu gia già nua đang phẫn nộ nhưng lại bất lực, y mỉm cười, nói khẽ: “Ông già rồi.”
“Ông ngoại, ta khuyên ông nên đi sớm đi.” Y thở dài: “Ông xem trọng Tạ gia như vậy, nếu trơ mắt nhìn Tạ gia biến mất, sợ là chết không nhắm mắt mất.”
Tạ lão Hầu gia run rẩy, nhắm mắt thở hắt ra, giọng khàn khàn: “Ngươi vốn không muốn giết Dương Hạ, cái mà gọi là lợi dụng hắn để đăng cơ chỉ là giả vờ!”
“Ngày đó các ngươi bắt ta diện bích ở từ đường Tạ gia, phạt quỳ ta tự xét lại.” Bàn tay y đặt lên đùi, tư thái nhàn tản, nhẹ nhàng: “Ta cũng chỉ biết thề sau khi chuyện thành sẽ giết Dương Hạ nếu không sao các ngươi tin ta được.”
Khi ấy y quá gần gũi với Dương Hạ, trong mắt Tạ gia đương nhiên là chuyện đáng khinh. Bọn họ hợp tác với Dương Hạ, lại xưng là thân phận thế gia, nhìn hắn không lọt mắt nên không thể để Quý Nghiêu không có tự ái, làm chuyện mất thể diện như vậy.
Quý Nghiêu quỳ trên mặt đất, nói y và Dương Hạ là lá mặt lá trái (1) mà thôi, Dương Hạ tính đa nghi, nếu không thì hắn không tin mình. Nói xong lại tỏ vẻ tủi thân như đứa trẻ con, đỏ mắt giơ tay thề, y tuyệt đối sẽ không kết bè kết cánh với lũ hoạn quan, Tạ gia mới tín nhiệm y hơn.
(1)Ý chung chỉ loại người tráo trở, lật lọng khó ngờ.Lời thề đã nói ra, người khác thì tin còn Quý Nghiêu chẳng để trong lòng nữa.
Y không tin trời, chỉ tin chính mình.
Tạ lão Hầu gia căm hận nói: “Dương Hạ lòng muông dạ thú, hôm nay ngươi tự hủy Trường Thành, làm bạn cùng hoạn quan, tin một bầy gian nịnh, kể cả có làm Hoàng đế cũng là thứ hôn quân.”
Quý Nghiêu nói: “Ông còn bận tâm cả điều này cơ à…” Y cười: “Thì đến bây giờ ta cũng đâu có muốn làm minh quân.”
“Còn về phần Dương Hạ, ông yên tâm, ta dám giữ hắn lại thì có thể dùng được hắn. Dù sao, Dương Hạ cũng là tâm can của ta, làm sao ta nỡ giết hắn đây.”
Tạ lão Hầu gia vẻ mặt xám tro, đột nhiên nắm lấy tay y, nói giọng gấp gáp: “A Nghiêu, ngươi buông tha cho Tạ gia, Tạ gia sẽ không cãi, không cãi…”
Quý Nghiêu nhìn những ngón tay của lão, già rồi, y như những cành khô vậy, nhưng nắm thật chặt như đang nắm lấy con đường sống duy nhất.
Y không nói gì.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Tạ lão Hầu gia nước mắt lưng tròng: “Tạ gia không thể chết trong tay ta. A Nghiêu à, ngươi coi như nể mặt mẫu phi mình, buông tha cho Tạ gia đi, được không?”
Quý Nghiêu từ từ rút tay áo ra, nhìn lão, đột nhiên vươn mình tới bên tai lão nói nhỏ: “Ông ngoại, ông có biết mẫu phi chết như thế nào không?”
“Vốn là bà muốn treo lụa trắng lên, nghĩ định tự sát nhưng ta tỉnh lại. Bà thấy ta khóc, thế là không muốn chết nữa.” Quý Nghiêu nói nhỏ, giọng đầy ý cười, ngữ điệu dại khờ nhưng lại đầy vẻ tàn khốc: “Điều này sao có thể được? Nên ta đã ra tay giúp bà.”
Tạ lão Hầu gia ngẩn người, kinh ngạc nhìn Quý Nghiêu. Quý Nghiêu cười cười, xoay người đi ra ngoài.
Bất quá, chỉ giây lát sau, tiếng hộc máu vang lên từ bên trong.
Bên ngoài tiết trời vừa lúc vào thu, gió lạnh thổi tan mùi máu tanh gay mũi và mùi thuốc đông y trong phòng.
Bước chân Quý Nghiêu chưa dừng lại. Trong lúc rảo bước, ký ức hơn mười năm nay chợt ùa về, vụt chạy qua. Mẫu phi điên khùng nơi lãnh cung, các cung nhân ức hiếp y, họ ngoại khắc nghiệt rồi lại coi y như quân cờ, tất cả như nước triều lạnh lẽo dâng lên, ngày ngày đêm đêm bao lấy trái tim, ăn mòn nó đến mức dường như chẳng còn gì nữa.
Khi tới gần cửa, y thấy Dương Hạ đứng đó chờ đã lâu, đôi môi mím lại, ánh mắt có vẻ mất kiên nhẫn.
Quý Nghiêu dừng lại. Dương Hạ như phát hiện mà hơi ngẩng lên nhìn sang.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Lục phủ ngũ tạng y bắt đầu rộn ràng lên, trong phút chốc sóng triều âm u dừng lại, để chừa ra một tấc vuông, xoay vòng quanh hai chữ “Dương Hạ”.
Quý Nghiêu lập tức mỉm cười, rảo bước nhanh hơn về phía Dương Hạ.