Chẳng Ngừng

Chương 11


Ngày Túc Tức tới đại học Đế Đô xem thi đấu Dương Tập cũng đi theo.

Cậu ta không biết rằng thẻ nhân viên công tác trong tay Túc Tức là Viện Hoa đưa cho, tuy rằng khen tị nhưng vẫn thành thật đi vào khán đài trong sân thể dục.

Túc Tức theo cổ động viên vào trong sân, hai đội còn chưa thi đấu.

Cậu ngồi cạnh Viện Hoa, nói rằng Dương Tập đang ở trên khán đài.
Viện Hoa đứng dậy đi đến bên sân gọi một cuộc điện thoại.
Mười phút sau, Dương Tập từ trong khán đài đi vào, háo hức liếc nhìn Viện Hoa mặc áo hở eo và váy ngắn cũn cỡn, đem áo khoác khoác trên vai Viện Hoa rồi đi đến bên cạnh Túc Tức ngồi xuống, ngón tay búng nhẹ thẻ công tác trước ngực, mặt mũi hớn hở nói: “Cảm ơn nhé cậu chủ.”
Túc Tức dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu ta một cái, cũng không mở miệng giải thích.
Kinh đô cuối cùng cũng bước vào cuối thu giữa tháng mười.

Nhiếp Tĩnh Trạch cùng các thành viên trong đội đều mặc áo khoác đi vào.


Khi các thành viên cởi áo khoác đội trưởng còn chưa kịp duỗi tay cầm lấy thì đã có hai ba cô gái mảnh khảnh của đội cổ động lao vào ôm lấy áo khoác.
Bạn nữ tóc ngắn ngồi bên cạnh Viện Hoa dừng lại trước mặt Nhiếp Tĩnh Trạch, dịu dàng cười với anh một cái sau đó cẩn thận vươn tay ra.
Tay Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn giữ trên khoá kéo không di chuyển, cau mày không nói, nhưng trên mặt lại hiện lên một nét từ chối.
Trên mặt bạn nữ tóc ngắn hiện lên một chút mất mát, bàn tay giơ giữa không trung chậm rãi buông xuống, khóe mắt thấy bên cạnh mình lại có một người đang đi tới.
Túc Tức nhìn Nhiếp Tĩnh Trạch: “Tôi giúp cậu cầm áo khoác.”
Nhiếp Tĩnh Trạch đã cởi áo khoác nghe vậy nhếch môi, không chút do dự đem áo khoác vào tay bạn nữ tóc ngắn.

Chiếc áo khoác đen tuyền nhanh chóng vẽ một đường vòng cung trên không trung và rơi vào tay cô gái.

Túc Tức đang ở gần cô, bị chiếc khoá kéo của áo khoác lướt qua mặt và bị gió đập vào, để lại một vết nông dài trên mặt.
Bạn nữ vẻ mặt ngơ ngác mà nhìn Túc Tức, cuối cùng ôm lấy áo khoác có mùi thơm của Nhiếp Tĩnh Trạch vui vẻ chạy về chỗ ngồi.
Túc Tức hai tay trống trơn đứng tại chỗ, bởi vì trên mặt có chút đau mà nheo mắt lại.
Một đường từ khóe mắt kéo dài đến má đỏ lên với tốc độ mắt thường nhìn thấy.
Ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch dừng lại trên mặt cậu.
Thấy anh nhìn chăm chú, Túc Tức vươn tay lên xoa mặt.

Ban đầu chỉ có chút đỏ nhưng bị cậu xoa như vậy, như bị chà xát mất một lớp da mỏng mà sưng vù lên.
Trong suốt nửa đầu trận đấu, vết đỏ trên mặt Túc Tức thỉnh thoảng xuất hiện trước mắt anh.
Khi trọng tài thổi còi kết thúc hiệp thi đấu, Nhiếp Tĩnh Trạch ném bóng rổ từ trong tay xuống, giơ tay vuốt mái tóc đẫm mồ hôi của mình ra sau và bước ra khỏi sân.

Khi nhìn lên thì thấy Túc Tức – người đáng lẽ nên ngồi ở hàng ghế khán giả giờ lại đang ngồi ở băng ghế dành riêng cho bọn họ.
Túc Tức đứng dậy đưa cho anh một chiếc khăn lông trắng, Nhiếp Tĩnh Trạch làm như không thấy xoay người lấy chiếc khăn trên tay đội trưởng.


Khoé mắt lướt qua khuôn mặt trắng nõn của Túc Tức, vô thức dừng lại một giây ở vết đỏ trên mặt đối phương.
Cũng trong một giây này, đội viên đi đến từ phía sau vươn một bàn tay ra túm lấy khăn của đội trưởng trên tay Nhiếp Tĩnh Trạch phủ lên trên mặt, lau mồ hôi trên trán rồi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhiếp Tĩnh Trạch hơi dừng lại, nhìn khăn sạch trong tay Túc Tức, hờ hững giơ tay lên.
Nhưng Túc Tức không nhìn thấy Nhiếp Tĩnh Trạch giơ tay lên, cậu duy trì động tác đưa khăn ra, cánh tay dần buông xuống.

Đoán được Nhiếp Tĩnh Trạch sẽ không cầm khăn của mình, Túc Tức tiến lên đem khăn lông phủ lên đầu Nhiếp Tĩnh Trạch.

Khi hạ tay xuống, ngón trỏ tay phải không cẩn thận động phải môi của đối phương.
Nhiếp Tĩnh Trạch lập tức cau mày, nâng tay lên lau mạnh môi, vẻ mặt bình tĩnh đi qua người cậu ngồi xuống ghế.
Không để ý quá nhiều đến sự thay đổi trên khuôn mặt Nhiếp Tĩnh Trạch, Túc Tức cúi xuống cầm lấy một chai nước khoáng, mở nắp chai, làm ngơ trước những ánh mắt đang thay đổi xung quanh đưa chai nước đến bên miệng Nhiếp Tĩnh Trạch.
Nhiếp Tĩnh Trạch kéo khăn lông xuống, nhướng mày, duỗi tay nắm chặt chai nước, nhếch miệng cười lạnh: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy sau khi tôi uống ly rượu đó còn uống bất kì thứ gì qua tay cậu sao?”.

Hắn vươn tay thon dài nắm lấy cái tay đang cầm chai nước của Túc Tức, đẩy chai nước lại để lên môi cậu: “Không phân rõ đúng sai đã tìm cậu gây phiền phức cho nên ly rượu kia là trả lại cho cậu.

Bây giờ tôi không nợ cậu, còn chai nước này...”.

“Muốn uống thì cậu tự uống đi.”
Miệng chai để trên môi hơi đau.


Chai nước không có nắp theo cử động của Nhiếp Tĩnh Trạch mà đong đưa, chất lỏng trong suốt gần như tràn ra khỏi miệng chai, bắn ra ngoài rơi vào vết xước trên mặt bị khoá kéo áo khoác cứa vào lúc nãy.
Lông mi phủ lên đáy mắt một cái bóng nhỏ, giọt nước trong suốt bắn trên mặt chậm rãi lăn xuống vết đỏ trên má.

Nhiếp Tĩnh Trạch vô thức nhăn mày nhưng rất nhanh trở lại bình thường.

Anh lấy chai nước ra khỏi môi Túc Tức đồng thời thu hồi ánh mắt trên mặt đối phương, cũng rời khỏi đôi môi bị miệng chai nước làm ra một vết hằn nhẹ.
Không biết là nghĩ tới cái gì, anh trước giờ chưa từng nghiêm túc đánh giá khuôn mặt của đối phương.
Mãi cho đến nhiều năm về sau, Nhiếp Tĩnh Trạch-người cuối cùng cũng chịu thừa nhận tình cảm của mình, mới dần dần tìm lại những thứ cố tình bị lãng quên trong kí ức.
Điều anh nghĩ lúc đó là khi hai người làm tình lần đầu tiên, Túc Tức vùi mặt vào chăn, trên mặt in ra những vết đỏ nhạt nhưng anh hoàn toàn không biết mà thôi.
Quay lại trường rồi, về cơ bản thì chuyện sẽ cập nhật sau 9 giờ tối
- Hết chương 11 -.

Bình Luận (0)
Comment