Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 22

Chương 22: Viện Thẩm Phán 

Beta: Hana

"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

-

Liên tục nằm một ngày một đêm, cuối cùng Từ Dĩ Niên cũng lấy lại sức, có thể sử dụng dị năng bình thường.

Giống như Úc Hòe nói, tình trạng vết thương của cậu khôi phục vô cùng tốt, cả người không để lại di chứng gì. Nhớ tới vị yêu quái nào đó điều trị cho mình, trong lòng Từ Dĩ Niên lại cảm thấy vi diệu.

Đến cuối cùng cậu cũng không hiểu rốt cuộc tối hôm qua Úc Hòe bị làm sao....

Cậu vừa nghĩ vừa kéo mở cửa, một làn khói bay đến trước mặt, Từ Dĩ Niên phản xạ có điều kiện lui về sau một bước.

Khói mù tản đi, tinh linh nhỏ tràn đầy nhiệt tình tung cánh nói: "Ngài dậy rồi hả? Chào buổi sáng!"

"Sao cô lại ở đây?" Nhận ra đây là tinh linh bản đồ chỉ đường cho cậu, Từ Dĩ Niên kinh ngạc hỏi.

"Bây giờ tôi phục vụ riêng cho ngài." Tinh linh bay quanh cậu một vòng, trong mắt tỏa ra vô số sao nhỏ hạnh phúc, "Các bạn của ngài đều đang dùng bữa sáng ở đại sảnh, đi theo tôi nè!"

Sau khi đi tới đây, Từ Dĩ Niên vẫn chưa ra khỏi cửa lần nào, cậu chỉ biết phòng mình ở là một gian khá lớn, không nghĩ tới nơi đây chính là lâu đài cổ ở vách núi đen. Lâu đài được xây dựng từ đá màu trắng, nơi đỉnh cao nhất có màu vàng nhạt, tổng thể trông như núi tuyết được ánh mặt trời chiếu rọi. Gió biển lạnh lẽo lướt qua ban công sắc màu rực rỡ, chỉ cần cúi đầu là có thể thấy mặt biển dập dềnh bên dưới vách núi đen.

Tinh linh dẫn cậu tới cửa đại sảnh, Từ Dĩ Niên đi vào trong. Sàn nhà soi được cả bóng người phản chiếu hình dạng của ngọn đèn chùm, sáu cạnh hình cung cắt trần nhà mái vòm thành sáu mặt, mỗi mặt đều một vẽ một bức tranh yêu lộng lẫy sắc màu. Từ Dĩ Niên nhìn thấy Hạ Tử Hành và Diệp Tiễu ngồi bên bàn dài bày biện tinh xảo, Hạ Tử Hành đang vùi đầu ăn uống, Diệp Tiễu nghiêng mặt đi, thấp giọng thảo luận gì đó với Thần Nhiên bên cạnh. Sắc mặt của Hạ Tử Hành trông tốt hơn trước rất nhiều, thương thế có vẻ như đã khỏi hẳn.

Thấy rõ người đang tới, Thần Nhiên nhướng mày: "Tôi còn tưởng cậu đã quên mình đang chấp hành nhiệm vụ luôn rồi. Ngài cuối cùng cũng nhớ phải báo cáo cho nhóm trưởng hả?"

Từ Dĩ Niên quên luôn quy định của học viện ra sau não ngay từ đời nào, nghe Thần Nhiên nhắc tới cái này, cậu dứt khoát nói sang chuyện khác: "Có cái gì ngon không?"

Diệp Tiễu thuận tay rót cho cậu một ly cà phê, Từ Dĩ Niên bưng lên nhấp một ngụm, giả vờ giả vịt: "Hơi đắng."

Thần Nhiên không bị cậu lừa: "Một ngày một đêm không thấy người đâu, điện thoại cũng không nhận, cậu nói xem tôi có nên cho cậu một cái thông báo mất tích không?"

Hạ Tử Hành cũng hỏi: "Cậu đi đâu chơi thế? Chị Nam Chi bảo cậu cũng ở lâu đài, chỉ là không ở cùng một chỗ với bọn tôi."

Nói tới đây, cậu ta không nhịn được cảm thán: "Có điều nơi này lớn như vậy, không đụng được nhau cũng là bình thường. Ai kia còn thật sự rất có tiền....Tiểu Từ ca cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi đang khen anh ta đâu!"

May mà lực chú ý của đóa hoa ngang ngược này cũng không đặt ở đấy, Từ Dĩ Niên thần thần bí bí nói: "Nói ra có thể các cậu không tin, nhưng mà hiện tại tôi là đại gia của Tượng Sơn đó."

Hạ Tử Hành theo bản năng hỏi: "Cậu đến Tượng Sơn cướp bóc hả?"

Từ Dĩ Niên: "Ông đây cần gì cướp bóc? Cả đêm chiến thắng tận bảy trận luôn, địa vị đại gia là quang minh chính đại."

Hạ Tử Hành tâng bốc cực kì: "Ôi đệch mạnh thế cơ á?! Thiếu niên nhân loại tiến vào đấu trường yêu tộc qua năm cửa, chém sáu tướng, tuyệt thế sảng văn!"

*Qua năm cửa, chém sáu tướng: Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải, chém đầu sáu viên tướng, uy danh lẫy lừng. Từ đây ngụ ý chỉ việc vượt qua muôn vàn khó khăn.

**Sảng văn là thể loại truyện mà từ đầu đến cuối nhân vật chính đều thuận lợi, không gặp chút trở ngại nào, hào quang không ai làm lại.

Từ Dĩ Niên được thổi phồng sướng cả linh hồn lẫn thể xác: "Quá khen, là trình độ bình thường của tôi thôi."

Thần Nhiên phản ứng lại: "Cậu đi đánh cược? Còn tự cược chính mình? Từ Dĩ Niên cậu còn nhớ cậu đang đi làm nhiệm vụ hay không____"

Diệp Tiễu nghe đến đây đầy hứng thú: "Nhiều tiền lắm hả?"

Thần Nhiên không thể tin nổi nhìn về vị thành viên còn lại, mới muộn màng nhận ra vị này cũng không thể khiến người ta bớt lo được.

"Đúng rồi tiểu Từ ca, ngày xét xử tộc Huyễn yêu định vào cuối tuần đó." Nói chuyện một hồi, Hạ Tử Hành rốt cuộc mới nhớ đến chuyện chính, "Chúng ta đều tính là người liên quan, có thể tham gia xét xử, bởi vì tình huống của tôi đặc biệt cho nên không rời Cảng Tự Do được. Các cậu tính sao?"

"Tôi ở lại." Diệp Tiễu tỏ thái độ đầu tiên, "Cảng Tự Do xem như an toàn, tôi ở đây cảm thấy yên tâm hơn."

Hạ Tử Hành thụ sủng nhược kinh: "Cậu tính ở đây với tôi hả?"

Thấy Diệp Tiễu gật đầu, Hạ Tử Hành hết sức cảm động: "Ba Diệp!"

"...Đừng dựa vào đây." Diệp Tiễu từ chối.

"Ngày xét xử? Sao còn đi đến bước xét xử này thế." Vẻ mặt Từ Dĩ Niên ngơ ngác, "Tôi bỏ lỡ bao nhiêu chuyện rồi?"

Diệp Tiễu: "Cục trừ yêu hạ lệnh bắt giữ các trưởng lão tộc Huyễn yêu."

Từ Dĩ Niên: "Bắt được không?"

"...." Diệp Tiễu nói với Thần Nhiên: "Cậu kể đi."

Thần Nhiên lười giải thích: "Ai nói nhảm nhiều nhất kể đi."

Hạ Tử Hành như không có việc gì uống một ngụm nước trái cây, đến khi tất cả mọi người cùng nhìn về phía mình, cậu ta mới thắc mắc hỏi: "Tôi giải thích? Tôi nói nhảm nhiều lắm hả?"

-

Viện thẩm phán nằm ở phía đông của phố Chữ Thập, trên cửa chính của tòa kiến trúc lấy màu xám trắng làm chủ đạo này có một biểu tượng cán cân công lý rất lớn, đòn bên trái đặt đóa hoa và thanh kiếm, bên phải đặt sách luật. Bên cạnh viện thẩm phán là tổng cục trừ yêu uy nghi trang trọng. Kiến trúc khắp cả phố Chữ Thập đều mang dấu hiệu của giới trừ yêu, một đài tưởng niệm cao chọc trời được dựng ngay chính giữa ngã tư phố.

Từ Dĩ Niên với Thần Nhiên đi vào từ cửa hông, xe áp giải phạm nhân cũng vừa vặn đi tới nơi này. Phiên tòa hôm nay thanh thế lớn, cửa trước, cửa sau đến cả hai cửa hông cũng có vài trừ yêu sư đứng gác, một ông già thân hình cao gầy từ xe tù bước xuống, cho dù vẻ mặt mệt mỏi, lúc đi đường vẫn luôn đứng thẳng thân mình.

Khóa còng trên tay chân ông ta khắc đầy ký hiệu, mỗi một bước đi đều vang lên tiếng leng keng. Đôi mắt đầy nếp nhăn của ông ta vô tình liếc đến Từ Dĩ Niên, đột nhiên khựng lại: "Cậu là thiếu chủ của nhà họ Từ, phải không?"

Từ Dĩ Niên nhìn ông ta.

Ông già nhìn chăm chú mặt cậu, lẩm bẩm nói: "Cậu làm rất đúng, cậu bé ngoan, cậu đúng thật nên hủy hôn ước với cậu ta, cậu ta là kẻ điên không có nhân tính, sớm hay muộn cậu cũng sẽ chết trên tay cậu ta thôi____"

"Im lặng!" Trừ yêu sư áp giải lớn tiếng quát, "Không được nói chuyện, đi lên phía trước!"

Ông già ngoảnh mặt làm ngơ: "Rời khỏi cậu ta! Càng xa càng tốt! Nếu không sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ hủy diệt tất cả của cậu!"

Trừ yêu sư áp giải không nhịn được nữa, cao giọng mắng ông già, đẩy ông ta bước nhanh về phía trước.

Thần Nhiên sợ Từ Dĩ Niên nghĩ nhiều, thấp giọng nói: "Việc ông ta bị bắt hình như có liên quan đến Úc Hòe, đừng nghe ông ta nói vớ vẩn."

Từ Dĩ Niên nhìn chằm chằm đại trưởng lão đang rời đi, khinh miệt cười: "Đồ điên."

Sau đó lại quay đầu hỏi Thần Nhiên: "Vừa nãy cậu nói cái gì?"

Thần Nhiên: "....Không có gì."

Chỗ ngồi trong phòng xét xử sắp xếp theo hình vòng cung, từ cao đến thấp, vị trí có thể ngồi được càng lúc càng ít, ngồi ở ba hàng trước có thể xem xét xử dễ nhất, phía dưới cùng của hàng đầu tiên là khu vực cho chánh án và phạm nhân.

Trong đại sảnh dần ngồi đầy nhân loại và yêu quái, vị trí của Từ Dĩ Niên với Thần Niên nằm ở góc phía trên, cách khá xa ba hàng đầu phía trung tâm. Gia nghiệp của tộc Huyễn yêu rộng lớn, lần xét xử này liên quan đến hàng loạt yêu quái, ghế để dành cho người trong cuộc ngồi đã gần đầy. Còn chưa bắt đầu xét xử, Từ Dĩ Niên nghe thấy hai nữ yêu phía sau đang khẽ nói thầm.

"Bây giờ gia chủ cũng thật nở mày nở mặt, ngoại trừ mấy người đang lẩn trốn, toàn bộ trưởng lão trong nhà đều bị đưa đến đài xét xử, tương lai những công việc lớn nhỏ trong gia tộc bọn họ đều do một mình ngài ấy định đoạt."

"Thảo nào hôm nay thấy tâm tình của gia chủ có vẻ rất tốt, cứ cười mãi thôi." Nữ yêu nhìn Hoa Hành Cảnh mỉm cười nói chuyện với người bên cạnh, nhịn không được cảm thán, "Tuổi còn trẻ đã tiếp quản cả gia tộc, không biết sau này ai may mắn được làm gia chủ phu nhân của chúng ta đây?"

"Thật ra tôi cảm thấy, người bên cạnh gia chủ trông hấp dẫn hơn một chút."

"Cậu điên rồi hả? Có biết anh ta từng làm cái gì không?"

"Biết, Úc Hòe thôi mà." Nữ yêu cười khúc khích, "Đừng giả vờ với tôi, nữ yêu mến mộ anh ấy đâu có ít? Vị đại tiểu thư của Vu tộc cũng công khai bày tỏ tình yêu bao nhiêu lần rồi, muốn sống muốn chết ra kia kìa. Chúng ta không phải nhân loại cứ mãi theo khuôn phép, tính cách của anh ấy như vậy mới đủ giỏi...."

Từ Dĩ Niên nghe mấy cô nói chuyện, ánh mắt bất giác chuyển đến hàng đầu tiên của bồi thẩm đoàn.

Đó là vị trí tốt nhất để nghe xét xử, sau khi phạm nhân bị áp giải lên, ngoại trừ chánh án ở phía trước, chỗ ngồi có thể nhìn thấy rõ nhất chính là hàng đầu tiên. Có thể làm cho những yêu quái và trừ yêu sư lớn tuổi hơn ngầm hiểu mà ngồi phía sau, Úc Hòe và Hoa Hành Cảnh còn rất trẻ tuổi, ngồi ở vị trí đó càng thêm nổi bật.

Hoa Hành Cảnh đang cười nói gì đó với Úc Hòe, anh nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Từ Dĩ Niên đang nhìn kỹ, Úc Hòe lại đột nhiên nâng mắt, nhìn lại về phía bên này.

Nhìn lén người ta còn bị bắt gặp, Từ Dĩ Niên phản xạ có điều kiện dời tầm mắt đi. Úc Hòe thấy cậu nhanh như gió nghiêng mắt cúi đầu, không nhịn được mỉm cười.

Hai nữ yêu phía sau kinh ngạc mừng rỡ nói: "Ảnh nhìn bên này phải không?! Còn mỉm cười nữa!"

"A a a a hối hận quá đi! Hôm nay tôi nên trang điểm nhẹ nhàng thuần khiết mới đúng!"

.....

Theo từng bước chân chánh án lên bục, những tiếng nói chuyện nhỏ cũng đột ngột im bặt.

Còng chân quét xuống đất phát ra tiếng vang leng keng, ông già bị áp giải lên lưng thẳng tắp. Thấy đại trưởng lão đứng phía trên, nhóm Huyễn yêu trao đổi ánh mắt với nhau.

Hai tay đại trưởng lão bị cố định ở hai bên sườn bục khai báo, trừ yêu sư áp giải ông ta lần lượt rời đi. Thư ký cao giọng tuyên bố quy tắc xét xử: "Phiên tòa hôm nay do phó viện trưởng đảm nhiệm vị trí chánh án, mười hai thành viên bồi thẩm đoàn có quyền điều phối phiên tòa, trong trường hợp chánh án và bồi thẩm đoàn bất đồng ý kiến, hai phía sẽ cùng nhau biểu quyết để cho ra kết quả cuối cùng. Đây là phiên tòa xét xử kín, để đảm bảo tính công bằng, toàn bộ quá trình sẽ được ghi chép lại. Dưới sự chứng kiến của các vị, chúng tôi dùng hoa tươi và thanh kiếm xin thề___Viện thẩm phán sẽ không vu oan bất cứ người vô tội nào, cũng không bao giờ để mặc cho kẻ có tội ung dung ngoài vòng pháp luật!"

Nghe đến đó, ý cười trên mặt Hoa Hành Cảnh sâu thêm vài phần.

Cùng với tiếng chuông trang nghiêm hùng hồn, phiên tòa xét xử chính thức bắt đầu.

Chánh án trên bục nhìn chăm chú đại trưởng lão, giọng nói uy nghiêm: "Ông cấu kết với tám phạm nhân khác lên kế hoạch hội đấu giá ngầm, thông qua con đường buôn lậu mua bán vật phẩm cấm, đồng thời bắt nhốt nhân loại và yêu tộc phi pháp, ông có thừa nhận hay không?"

Đại trưởng lão cùng chánh án bốn mắt nhìn nhau, qua một lúc lâu, ông ta không nhanh không chậm nói: "Nhận tội."

"Theo báo cáo nhiệm vụ của tổng cục trừ yêu, hội đấu giá ngầm vi phạm tổng cộng 27 điều luật chung sống hòa bình. Căn cứ theo tờ khai của nhân chứng, tất cả những hành vi này đều nhận chỉ thị từ ông, ông có thừa nhận không?"

"Thừa nhận."

"Thời gian gần đây, xung quanh thành phố Kỳ Hải xảy ra 16789 vụ án nhân loại tử vong, những người chết này đều là vật hi sinh huyết tế cho máy ước nguyện. Ông và máy ước nguyện, cùng với tám phạm nhân khác ký kết thỏa thuận, hắn ta giúp các ông thực hiện nguyện vọng, ông cung cấp tế phẩm cho hắn ta. Có phải thật hay không?"

"Là thật." Đại trưởng lão dùng mắt ra hiệu phía bên phải của chánh án, "Tất cả hành vi phạm tội ghi chép trong tệp công văn trên tay anh, tôi thừa nhận toàn bộ."

Trong phòng xét xử bàn luận xôn xao, thư ký bên cạnh không ngừng viết vào sổ ghi chép.

Chánh án tiếp tục nói: "Như vậy..."

"Nhưng tôi có một vấn đề." Đại trưởng lão đột nhiên nói.

Chánh án gật đầu: "Cho phép đặt câu hỏi."

Đại trưởng lão nhìn về phía chánh án, vị trí ngồi của đối phương cao hơn ông ta rất nhiều, ông ta không thể không ngẩng đầu nhìn lên. Cho dù bản thân đang ngồi bên dưới, ánh mắt đại trưởng lão vẫn tỏa ra ánh sáng khiếp người.

Ông ta quay đầu đi, hai mắt già nua lướt qua bốn phương tám hướng, giống như đức vua quan sát lãnh thổ: "Các vị ở đây xem tôi chịu xét xử, có thể cam đoan tương lai mình sẽ không gặp phải tình huống giống tôi không?"

Thái độ của ông ta dẫn tới những tiếng bất mãn, có người bạo gan mắng một tiếng: "Già mà không chết đi!"

"Chết tới nơi rồi còn diễn! Xì!"

Đại trưởng lão làm ngơ với những thanh âm đó, vẻ mặt âm trầm cổ quái: "Không, không phải, có vài người đang nói thầm trong lòng, các người cũng từng làm những chuyện như tôi, so với mấy ghi chép trong tệp công văn này, sự việc còn kinh khủng hơn rất nhiều ___ Chết vài người thì tính là gì? Hội đấu giá ngầm thì tính là gì? Lúc trước bọn tôi còn liên thủ gϊếŧ chết cả một tộc yêu quái nữa kia kìa! Giẫm lên xương cốt và máu tươi của ma tộc cao cao tại thượng, loại cảm giác nở mày nở mặt, tràn đầy sảng khoái này, cho đến chết chắc chắn các người cũng không bao giờ quên được!"

Phòng xét xử chợt nổ tung.

Những yêu quái ở đây đoàn kết mở miệng, trong nháy mắt thanh âm nghị luận trở nên vô cùng tận như thể hải triều. Chánh án không thể không dùng búa gỗ gõ mạnh xuống mặt bàn: "Yên lặng! Yên lặng!"

Chánh án cảnh cáo đại trưởng lão: "Ông phải chịu trách nhiệm với mỗi lời mình nói ra trong quá trình xét xử!"

"Tuyên Đàn chết đi, là việc mưu sát đã được lên kế hoạch từ trước, không phải ngoài ý muốn như cục trừ yêu chính phủ phán định." Đại trưởng lão ném ra một tin chấn động, "Ban đầu là gia chủ tộc Khởi La tìm tới tôi, ông ta nói cho tôi biết, chúng ta đã bị ma tộc đạp lên đầu quá lâu rồi, Tuyên Đàn khơi mào điều lệ chung sống hòa bình chạm tới lợi ích của vô số người. Có yêu quái lựa chọn trầm mặc nhẫn nại, nhưng bọn tôi quyết định phản kháng."

"Cô ta nhận được một nhiệm vụ, cùng vài ma tộc nữa đi đến một toà trấn nhỏ; không chỉ bọn họ, tất cả những ma tộc khác đều bị đủ các lý do dẫn tới nơi đây. Tuyên Đàn lúc đó là yêu tộc mạnh mẽ nhất, cô ta sở hữu vô số loại năng lực. Bọn tôi cũng vì thế mà chuẩn bị cho máy ước nguyện bao nhiêu là tế phẩm: trong ba giây đồng hồ, Tuyên Đàn không thể triệu hồi ra linh thể gì, cũng không sử dụng được một năng lực nào."

"Trong con trấn nhỏ đó đã xảy ra một trận đồ sát."

"Năng lực khôi phục của ma tộc thật sự vô cùng kinh người, những vết thương mà yêu quái bình thường khó mà tự lành, ma tộc chỉ cần nửa ngày là có thể khôi phục lại như ban đầu. Có thể chất phiền phức như thế, bọn tôi không thể không thử thêm nhiều cách khác nhau, tổng cộng dùng ba ngày trời mới hoàn toàn gϊếŧ chết Tuyên Đàn."

Đại trưởng lão nói tới đây, bên khóe miệng chậm rãi lộ ra một nụ cười, như lại ngửi được mùi máu tươi nồng đậm trong không khí: "Giây phút cô ta chết đi, tôi cùng những người khác ôm nhau hoan hô, như là giành được một cuộc thắng lợi vẻ vang ____ đúng thế, bọn tôi biết tội ác mình đã làm kinh khủng cỡ nào, tất cả bọn tôi đều khoác áo choàng đeo mặt nạ, từ đầu tới cuối không hề hỏi tên lẫn nhau."

Vẻ mặt Từ Dĩ Niên khó coi nhìn chằm chằm đại trưởng lão đang chậm rãi nói.

Bàn tay đang nắm tay vịn của cậu không ngừng dùng sức, cuối cùng rắc một tiếng bẻ gãy tay vịn gỗ, dằm cũng theo đó đâm thẳng vào giữa kẽ ngón tay.

"Từ Dĩ Niên! Buông tay ra!" Thần Nhiên nói nhỏ, "Cậu chảy máu rồi!"

Từ Dĩ Niên như thể không nghe thấy gì.

Cậu máy móc nghe đại trưởng lão miêu tả cảnh tượng ngày đó, bất giác nhớ lại dáng vẻ Tuyên Đàn. Đối với Từ Dĩ Niên mà nói, bà là một người lớn vô cùng ôn nhu dễ gần.

Tính cách Tuyên Đàn không giống Úc Hòe, tuy rằng là đại yêu quái được hai giới tôn kính, ở trước mặt người nhà bà lại vô cùng hiền hòa. Sau khi biết cậu nói chuyện yêu đương với Úc Hòe, bà đùa hỏi cậu có phải Úc Hòe dùng cái gì uy hiếp con không, cậu lắc đầu phủ định, Tuyên Đàn mới yên lòng kéo con trai mình vào___Đừng nghe nó nói vớ vẩn! Cái gì mà làm bộ thân thiết ứng phó ba mẹ, nó thích con lâu rồi. Về sau nếu nó bắt nạt con, dì giúp con đánh nó!

Tuyên Đàn trông rất trẻ, lúc ký kết hôn ước, Từ Dĩ Niên không biết xấu hổ đổi giọng gọi mẹ, Tuyên Đàn vui vẻ ôm lấy cậu.

Một người dịu dàng như vậy, mẹ của Úc Hòe, vậy mà phải sống sờ sờ chịu tra tấn ba ngày mới hoàn toàn chết đi.

Rốt cuộc bọn họ đã làm cái gì....

Từ Dĩ Niên khổ sở nhắm mắt lại.

Rốt cuộc bọn đã làm cái gì, đối với bà ấy, đối với Úc Hòe, đối với cả ma tộc?!

"Cô ta cản đường nhiều người như vậy, chết rồi thật tốt." Giọng nói của đại trưởng lão như lời than thở đến từ địa ngục.

Không ai nói gì, cả phòng xét xử trầm mặc nghe ông ta thuật lại tình cảnh độc ác đó. Con ngươi đại trưởng lão dừng lại ở vị trí bồi thẩm đoàn.

"Cho đến hôm nay, tôi cũng không rõ rốt cuộc có bao nhiêu người tham gia mưu sát. Tộc Khởi La ban đầu liên lạc với tôi sau khi Tuyên Đàn chết đi cũng mai danh ẩn tích, tôi từng lén điều tra, phát hiện đó chỉ là một cái xác rỗng, tộc yêu quái này đã chết hết từ mười năm trước rồi, người liên lạc cho tôi vô cùng cẩn thận dùng thân phận giả. Nhưng có một việc hôm nay tôi có thể nói, hơn nữa tôi cam đoan đây là sự thật."

"Cục trừ yêu có người tham gia mưu sát." Đại trưởng lão trầm giọng nói, "Địa vị của người này chắc chắn không thấp, từ lúc nhiệm vụ phát xuống, đến sau khi dùng lý do chuyện ngoài ý muốn kết thúc việc này, người đó, hoặc là nói những người đó, chắc chắn bọn họ có thể thu được lợi ích to lớn từ cái chết của Tuyên Đàn. Trên người vài tên đồng bọn cùng sát hại Tuyên Đàn, tôi ngửi được mùi nhân loại."

Những tiếng xì xào nói nhỏ vang lên khắp các ngóc ngách trong phòng xét xử.

Trừ yêu sư của tổng cục trừ yêu đứng lên từ khu vực bồi thẩm đoàn: "Nói xằng nói bậy! Cục trừ yêu lúc nào cũng tôn kính Tuyên phu nhân!"

"Chánh án, phạm nhân mất lý trí rồi, buổi xét xử này cần phải kết thúc ngay!"

Chánh án lại lần nữa đập búa lên bàn: "Yên lặng! Mọi người, yên lặng!"

Chánh án nhìn đại trưởng lão, ông già gây náo loạn cả buổi xét xử vẫn vô cùng bình tĩnh, chánh án từng gặp qua rất nhiều phạm nhân, không hề xa lạ với điệu bộ thong dong không chút gợn sóng như vậy.

Chắc chắn ông ta đã từng tưởng tượng đến tình cảnh này rất nhiều lần, để đến khi nó thật sự xảy ra, ông ta mới có thể không bị bên ngoài quấy nhiễu đến thế.

"Ông có bằng chứng gì chứng minh cho lời nói của mình?"

"Chuyện xảy ra đã quá lâu, tất cả mọi người đều dốc hết toàn lực che giấu bản thân, tôi không có bằng chứng."

Trừ yêu sư trong bồi thẩm đoàn không chút che giấu phát ra một tiếng cười nhạo.

"Nhưng tôi có một thứ càng thuyết phục hơn cả bằng chứng, tôi tin chắc sẽ không một ai nghi ngờ tính xác thực của nó."

"Trước khi giao thứ này ra, tôi phải nhắc nhở vài người nào đó, con trai cô ta ở đây, cậu ta đang nhìn tôi, cũng đang nhìn các người."

"Tôi lấy tính mạng của tôi bảo đảm tất cả đều là thật___" Đại trưởng lão nhìn về phía Úc Hòe, "Hi vọng việc này làm cậu hài lòng."

Ma tộc ngồi bên cạnh chánh án khẽ gật đầu với ông ta.

Giây tiếp theo, tiếng hét của nữ yêu vang vọng khắp phòng xét xử, cả nhân loại lẫn yêu quái ở đây đều đứng dậy.

Máu tươi bắn tung tóe, cả chánh án cũng kinh ngạc sửng sốt.

Sau khi phản ứng lại, chánh án lập tức cao giọng quát: "Ngăn ông ta lại! Nhanh lên!"

Không cần phải nói, trừ yêu sư chịu trách nhiệm áp giải trưởng lão đã vọt lên chửi bới: "Chết tiệt! Đã còng lại rồi sao còn sử dụng yêu lực được?!"

Muộn rồi.

Hai tay hai chân đại trưởng lão đều đeo còng áp chế yêu lực, không ai biết vì sao ông ta còn có thể điều động yêu lực để tự sát. Giữa cổ ông ta nổ tung, máu tươi bắn lên bục bị cáo màu vàng, dọc theo mặt bàn chảy dọc xuống dưới.

Cái đầu trợn ngược mắt của ông ta lăn một vòng xuống dưới, bịch một tiếng rớt xuống bục xét xử.

"Cứu không được." Thấy phòng xét xử hỗn loạn không thể kiểm soát, trừ yêu sư trắng bệch mặt chạy đến bên cạnh thi thể, "Chuyện lớn như vậy, căn bản không đè xuống được...."

Tạo ra hỗn loạn lớn như thế trong lúc xét xử, nói những lời điên rồ không thể kiểm chứng, cố tình phạm nhân còn chết trên bục xét xử.

Lấy chết chứng minh.

Không cần nghĩ cũng biết buổi xét xử hôm nay sẽ khơi dậy bao nhiêu sóng gió cho hai giới.

"Ông chủ Úc," Hoa Hành Cảnh lấy lại tinh thần, phát ra tiếng cảm thán từ tận đáy lòng, "Kịch hay thật đó."

Úc Hòe nhìn cái đầu trên mặt đất cách mình không xa, đáp một tiếng: "Cũng không tệ lắm."

"Từ trước đến nay đại trưởng lão kiêu căng ngạo mạn, đứng trước cả trăm người thừa nhận hành vi của mình, còn tự sát trước mặt mọi người, không thể tin ông ta lại đồng ý nhận cách chết khuất nhục như vậy. Cậu nói gì với ông ta thế?"

"Cho ông ta hai lựa chọn, ông ta chọn cái tương đối tốt hơn."

"...." Hoa Hành Cảnh cười lắc đầu, "Thật đáng sợ."

"Đại trưởng lão cũng không biết máy ước nguyện ở đâu. Lúc tôi tới thương lượng với ông ta, ông ta mới phát hiện máy ước nguyện đã không còn tung tích." Úc Hòe nói xong, quay đầu nhìn gia chủ tộc Huyễn yêu, "Anh có tin tức không?"

"Tôi biết trưởng lão trong nhà vốn định dùng hắn ta khống chế tôi, có vài trưởng lão còn đang lẩn trốn, có thể là bị bọn họ mang đi." Hoa Hành Cảnh hơi nhíu mày, cũng hơi kiêng dè quả bom nổ chậm này, "Nếu có tin tức về máy ước nguyện, tôi sẽ nói cho cậu đầu tiên."

Trừ yêu sư phụ trách áp giải đại trưởng lão kéo thi thể của ông ta đi, trong đó có một người không biết làm sao lại run tay, cái đầu đang cầm rơi xuống đất lần nữa, đám yêu quái thấp giọng eo ôi một tiếng.

Trong một mảnh hỗn loạn, Úc Hòe cảm giác được một tầm mắt dừng trên người mình, anh hướng về phía bên đó nhìn lại.

Từ Dĩ Niên ngồi ở hàng phía trên, cậu rũ mắt xuống, vẻ mặt phức tạp nhìn về đây. Lúc này cậu không né tránh Úc Hòe như vừa nãy nữa, thời điểm đối diện với Úc Hòe, môi cậu hơi mấp máy, như trong vô thức muốn nói chuyện, lại không phát ra được một tiếng nào.

Dáng vẻ vô cùng yếu đuối, Úc Hòe thấy vậy nhíu nhíu mày.

Chú ý thấy vẻ mặt người bên dưới biến hóa, Từ Dĩ Niên như vừa tỉnh khỏi mộng.

Cậu không biết mình có biểu hiện ra cái gì khác thường không, nhưng đầu ngón tay cậu bây giờ vẫn đang run nhẹ, còn ở lại đây nữa có lẽ cậu không thể kiểm soát được cảm xúc mình mất, Từ Dĩ Niên vỗ vai Thần Nhiên: "Đi thôi."

Thần Nhiên nhịn rồi nhịn, thật sự không nhịn được nữa, "Cậu có biết tay cậu đang chảy máu không?"

Từ Dĩ Niên cúi đầu, thấy vết máu đỏ tươi dính lên áo trắng của Thần Nhiên.

Cậu mờ mịt liếc nhìn tay mình, sau đó chậm rì rì nói: "Ngại quá, lúc về mua cho cậu cái áo mới."

"....." Thần Nhiên nhìn dáng vẻ mất hồn của cậu, lười so đo, cũng đứng lên theo.

Ra khỏi phòng xét xử, dòng suy nghĩ của Từ Dĩ Niên còn đang dừng ở cảnh tượng vừa nãy.

Nếu không nhìn lầm, trước khi đại trưởng lão tự sát không phải nhìn chánh án, mà là Úc Hòe. Nhớ lại tối hôm trước lúc Úc Hòe về tâm trạng không tốt, cuối cùng Từ Dĩ Niên cũng hiểu tại sao anh khác thường.

Anh đi gặp đại trưởng lão. Có thể bọn họ đã đạt được thỏa thuận nào đó, Úc Hòe từ miệng đại trưởng lão biết được chân tướng năm xưa.

Chẳng trách....Tim Từ Dĩ Niên thắt chặt.

Nghĩ đến đêm đó mình lại có thể không có việc gì vui chơi như thường, cậu hối hận không thôi, hận không thể đảo ngược thời gian, cậu nhất định sẽ lập tức biến mất khỏi mắt Úc Hòe.

Người bên cạnh cúi đầu xuống không nói một lời, Thần Nhiên đang định hỏi cậu có muốn tìm chỗ nào chữa trị chút không, cửa phòng xét xử đã bị đẩy ra từ bên trong.

Theo tiếng động mở ra, bên trong loáng thoáng truyền đến tiếng tuyên bố kết án của chánh án. Thần Nhiên nâng mi mắt, đối diện với Úc Hòe và Hoa Hành Cảnh đang bước đến.

Hai người này đều là nhân vật không dễ chọc vào, thế mà Úc Hòe còn đang đi về phía Từ Dĩ Niên sắc mặt tái nhợt.

"Đây là bị dọa đến ngốc rồi?"

"...." Từ Dĩ Niên không ngờ lúc này lại gặp phải Úc Hòe. Cậu cố gắng đè xuống cảm xúc, không muốn biểu hiện ra quá mức, đơn giản rũ mắt không nói lời nào.

Yêu tộc đều rất mẫn cảm với mùi máu tươi, Úc Hòe nhìn vết thương đầm đìa máu trên tay cậu: "Tay bị làm sao vậy."

Nam sinh khẽ nhúc nhích ngón tay, chậm nửa nhịp mới giấu tay về sau: "Không có gì."

Úc Hòe không vạch trần động tác lén lút của Từ Dĩ Niên, vẫn ung dung nhìn cậu. Từ Dĩ Niên tiến thoái lưỡng nan, thu tay lại cũng không được, tiếp tục giấu cũng không ổn. Hoa Hành Cảnh thấy buồn cười, nói với Úc Hòe một tiếng: "Gần đây không có chỗ chữa trị, vừa vặn gặp được, cậu xử lý giúp cậu ta đi."

Trình độ trợn mắt nói dối của Hoa Hành Cảnh có thể nói là không ai làm lại, Thần Nhiên nhịn không được: "Bên cạnh là...." Trung tâm y tế cục trừ yêu.

Nếu học sinh học viện Phong Kiều muốn điều trị ở trung tâm y tế, cứ trực tiếp báo mã học sinh ra là được.

Hoa Hành Cảnh mỉm cười quét mắt nhìn hắn một cái.

Thần Nhiên ngậm miệng.

Như không nghe thấy đối thoại của hai người bọn họ, Úc Hòe nói: "Xòe tay ra."

Thái độ của hai yêu quái này tự nhiên như thể chẳng có chuyện gì, Từ Dĩ Niên cảm thấy cứ kề cà mãi lại có vẻ giả tạo quá. Cậu vươn tay về phía Úc Hòe.

Gỗ nhọn chui vào giữa ngón tay cậu, miệng vết thương dài nửa tấc không ngừng chảy máu. Có lẽ bởi vì lúc nãy không chú ý, bây giờ cậu mới cảm thấy hơi đau.

Lòng bàn tay yêu tộc nhẹ nhàng bao phủ lên tay cậu.

Úc Hòe cao hơn cậu nửa cái đầu, tay cũng lớn hơn một ít, nắm lấy như vậy, nơi bị thương được bao bọc hoàn toàn trong lòng bàn tay lạnh lẽo. Miệng vết thương nóng như được tiêm vào thuốc tế, rất nhanh không còn cảm giác đau đớn nào nữa.

Không còn cảm giác đau, nhiệt độ cơ thể của một người khác đặc biệt có cảm giác tồn tại. Từ Dĩ Niên không được tự nhiên cuộn tròn ngón tay lại, như là muốn chạy trốn. Ngay lúc này người đang giữ tay cậu lại nắm thật chặt.

"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

"....Hả?"

"Nghĩ nhiều như vậy làm gì." Úc Hòe nắm chặt ngón tay mảnh khảnh của Từ Dĩ Niên vào lòng bàn tay, "Có một số việc trẻ con bận tâm ít thôi."

Bình Luận (0)
Comment