Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 3

Chương 3: Hội Đấu Giá Ngầm

Beta: Hana

"Đúng thật là một mỹ nhân đáng giá"

-

Lúc xuống lầu, Thần Nhiên còn chưa lấy lại tinh thần, Từ Dĩ Niên vươn tay quơ quơ trước mặt hắn, "Ê, cậu ngu luôn rồi hả?"

"...."

Thần Nhiên chầm chậm nhìn sang cậu, một lúc sau lầm bầm lầu bầu: "Cậu lên nửa tiếng rồi, thế mà còn vui vẻ."

Chỉ đối diện với Úc Hòe thôi, hắn đã cảm thấy giống như vừa dạo Quỷ Môn Quan một vòng rồi vậy.

Từ Dĩ Niên nhất thời không phân biệt được Thần Nhiên đang khen cậu hay là đang nói kháy cậu, đang định bảo hắn nói cho rõ ràng, Thần Nhiên thở ra một hơi, đánh gãy cậu trước: "Tôi đi lên không phải chỉ để kéo cậu ra, vừa rồi không tiện nói."

Từ Dĩ Niên sửng sốt: "Có ý gì? Không có ai gây rối hả?"

Thần Nhiên một lời khó nói hết liếc nhìn cậu, cuối cùng cũng hiểu thành tích lý thuyết của Từ Dĩ Nhiên có thể vững vàng đứng nhất từ dưới đếm lên cũng không phải không có lý do.

Hắn thấp giọng nói: "Nhóm chúng ta có hai trừ yêu sư mất tích. Sau khi cậu lên lầu không lâu, điện thoại của hai người họ không thể kết nối, bùa liên lạc cũng không có phản ứng."

Thân là nhóm trưởng, Thần Nhiên tương đối cẩn thận, hắn cho mỗi thành viên trong nhóm một lá bùa liên lạc, để trong tình huống điện thoại không thể sử dụng có thể giữ liên lạc.

Sắc mặt Từ Dĩ Niên khẽ thay đổi: "Cậu liên hệ cho cục trừ yêu chưa?"

"Gọi rồi, mà thái độ của bọn họ hơi kì lạ," Thần Nhiên chần chờ một lát, "Bọn họ khiến tôi cảm thấy chỉ đáp cho có lệ, nói là sẽ phái chuyên viên điều tra tới, bảo tôi cứ tập trung vào nhiệm vụ rồi chờ thông báo."

Sau khi đến Kỳ Hải, cục trừ yêu địa phương hết lần này đến lần khác dặn dò trừ yêu sư những hạng mục công việc, so ra, thái độ của cục trừ yêu đối với chuyện bất ngờ xảy ra này đúng thật rất qua loa.

"Có thể là bọn họ biết gì đó, hoặc là nói, một hai trừ yêu sư biến mất bọn họ đã mặc nhận rồi."

"Âm thầm lặng lẽ, cục Kỳ Hải cũng thật trâu bò." Từ Dĩ Niên chậc một tiếng, "Muốn liên hệ học viện không?"

Học viện quy định, trong quá trình kiểm tra, tính mạng của bản thân học sinh chịu uy hiếp có thể xin học viện giúp đỡ, nhưng cũng đồng thời bị coi như đánh giá tốt nghiệp không được thông qua.

"Lúc cậu không ở đây, tôi hỏi ý kiến những người trong nhóm, mọi người đều chọn gọi cho học viện, tình huống thế này rất hiếm thấy."

Từ Dĩ Niên không có ý kiến: "Vậy gọi cho học viện, dù sao vẫn có thể thi lại được."

"Còn có một việc. Khương Thu Nguyệt nói, cô ấy gác ở cửa tây nghe thấy đoạn đối thoại của hai yêu quái."

"Là hai người kia." Nữ sinh dùng tay chỉ hai yêu quái cách đó không xa, trong đó có một yêu quái đang không có việc gì ngậm thuốc lá, hai người đều cúi đầu chơi di động. Nhìn đồng phục, hai yêu quái này hẳn là nhân viên vệ sinh của hội đấu giá, "Tôi nghe bọn họ nói, hội đấu giá ban ngày thật không thú vị, vẫn là ban đêm khiến cho người ta phấn chấn tinh thần hơn."

Vóc dáng Khương Thu Nguyệt không cao, đứng bên cạnh Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên trông rất nhỏ nhắn xinh xắn, vẻ mặt cô căng thẳng, như là sợ hai tên yêu quái này sẽ đột ngột quay đầu lại.

"Hội đấu giá yêu giới chỉ có buổi ban ngày này." Thần Nhiên nhìn chằm chằm hai yêu quái kia, "Buổi tối sẽ xảy ra cái gì?"

"Không biết, cậu hỏi sai người rồi." Từ Dĩ Niên thẳng thắn nói.

"Nhóm trưởng," Giọng Khương Thu Nguyệt mang theo run rẩy, "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Mấy người Tô Đường cũng không biết mất tích từ lúc nào nữa, học việc cách xa như vậy, cục trừ yêu lại không giúp đỡ, có khi nào đợi đến khi các giáo viên qua thì đã...."

"Trước tiên đừng nghĩ nhiều." Thần Nhiên an ủi cô.

Từ Dĩ Niên nghiêng đầu: "Có một cách, muốn thử không?"

Yêu quái đang hút thuốc lười biếng phun khói ra. Tên này có ba mắt, cả ba con mắt bây giờ đều đang rũ xuống suy nghĩ, dáng vẻ hết sức chán nản: "Còn bao lâu nữa mới kết thúc?"

"Hơn hai tiếng nữa." Yêu quái trả lời cũng không ngẩng đầu lên, dáng dấp vừa nhìn là biết không phải con người, da màu xanh lục như cỏ rêu sinh trưởng ở gốc cây ẩm ướt nào đó, da xanh cầm điện thoại chửi ầm ầm: "Đậu má! Đánh trụ đi, xạ thủ đánh người làm gì? Nhìn muốn ói rồi đó, khuyết tật tay hay khuyết tật não thế?"

"Bé mồm tí!" Ba mắt quát lớn, "Nếu bị tuần tra phát hiện cậu đang ở đây lén chơi game, một mình cậu nhận cho hết."

"Ừ ừ ừ, ài, là tôi sai, tại tôi bực mình quá..."

Vừa dứt lời, điếu thuốc ba mắt còn chưa hút xong rơi xuống đất.

Hai yêu quái liếc nhìn nhau, cử động nhỏ cũng không dám, giữa lưng bọn họ bị người khác đặt tay lên, nhiệt độ đầu ngón tay của người nọ rất cao, như là vũ khí sắc bén đang bốc cháy.

"Đừng lên tiếng, cũng đừng quay đầu lại. Nhiều lời một câu, hai người sẽ bị đốt thành tro."

"Giữ tư thế này lui ra sau." Một giọng nói khác vang lên, "Lui đến góc nhà kho, hai người một trước một sau đi vào."

Hai yêu quái liếc nhìn nhau, ba mắt đi trước gật gật đầu với da xanh.

Vào nhà kho, Khương Thu Nguyệt đã chờ sẵn bên trong lôi dây thừng băng keo ra, ban đầu Từ Dĩ Niên đề nghị trói hai yêu quái này lại ép hỏi cô còn thấp thỏm, nhưng thấy hai người Từ Dĩ Niên bình an trở về, đóng cửa nhà kho lại, Khương Thu Nguyệt ngay lập tức có thêm dũng khí: "Nhóm trưởng, chỗ này có nhiều thứ tốt thật đó, tôi phát hiện có cả tua vít, kìm, nhíp,...Có muốn cưa điện luôn không?"

Thấy rõ vẻ ngoài của ba người bọn họ, cũng ý thức được thân phận của họ, ba mắt vốn đang thành thật đột ngột phát giận: "Làm cái gì đó làm cái gì đó?! Mấy người điên rồi à? Có còn quan tâm đến điều lệ chung sống hòa bình không vậy hả?!"

Da xanh cũng ầm ầm ồn ào theo: "Mấy người là trừ yêu sư ở đâu? Con mẹ nó lẽ nào lại có lý này! Ông đây rắm còn chưa thả đã bị mấy người bắt lại, số hiệu bao nhiêu? Chờ ngày mai ông đến cục trừ yêu khiếu nại mấy người!"

Từ Dĩ Nhiên vốn đang định hỏi hai người này mấy câu, nghe đến đó, cậu không kiên nhẫn duỗi tay cầm dao gọt trái cây trên thùng đựng hàng, mũi dao sắc nhọn: "Đang muốn đánh trước rồi hỏi sau đây."

Thần Nhiên thấy cậu nhấc chân tiến lên, vội vàng kéo cậu về, thấp giọng nói nhỏ: "Cậu bình tĩnh một chút! Chúng ta đến đây để thẩm vấn!"

Nói xong quay mặt nhìn hai yêu quái, nét mặt hiền lành: "Yên tâm, chỉ cần hai người trả lời ít vấn đề, hi vọng hai người cố gắng phối hợp một chút, nếu không mọi người đều thêm phiền phức."

Ba mắt liếc nhìn Từ Dĩ Niên, dáng vẻ nam sinh xinh đẹp chói mắt, da trắng tóc đen, cao cao gầy gầy, nhìn vào cũng không giống là loại người độc ác, không khỏi phát ra tiếng cười quái dị: "Có thể phiền cái gì, cùng lắm thì bị cậu ta đánh vài cái."

"Đến đây đến đây, nói nghe này em trai, có muốn anh đây dạy em đánh người làm sao không?"

Từ Dĩ Niên lười vô nghĩa với hai người bọn họ, hoạt động khớp ngón tay kêu lên tanh tách.

"Hai người đúng là ngu dốt hết sức. Cậu ta là thiếu chủ nhà họ Từ, chiếu theo thân phận của cậu ta, gϊếŧ hai tên vô danh tiểu tốt như hai người cũng chẳng sợ bị báo cáo." Thần Nhiên vừa nói vừa túm chặt lấy Từ Dĩ Niên. Thằng nhóc này không biết ăn cái gì để lớn, cánh tay nhìn thì gầy gò tinh tế, mà sức lực lại lớn quá chừng, Thần Nhiên suýt nữa thì giữ không được.

Ba mắt vừa rồi còn đang khịt mũi xem thường đột nhiên biến sắc: "Cậu là Từ, Từ...của Úc, Úc Hòe...."

Nghe thấy tên của sát thần, sắc mặt của da xanh cũng trở nên khó coi: "Ma, ma tộc..."

Từ Dĩ Niên theo bản năng phủ nhận: "Hả? Tôi không...."

Thần Nhiên đúng lúc ngắt tay Từ Dĩ Niên một cái, ám chỉ cậu trước tiên đừng nói gì hết.

Từ lâu đã nghe nói ảnh hưởng uy thế của Úc Hòe ở yêu giới rất mạnh, không nghĩ tới lực chú ý của bọn họ lại bị dồn đến đây, Thần Nhiên dứt khoát thuận nước đẩy thuyền: "Nếu đã biết cậu ta với Úc Hòe có quan hệ gì, hai người tốt nhất vẫn nên tự giác một chút."

Từ Dĩ Niên há miệng mấy lần, thấy ba mắt với da xanh vừa nghe tên Úc Hòe là run lẩy bẩy, lại nhịn xuống không phản bác.

Rõ ràng cậu không còn quan hệ gì với Úc Hòe nữa, thế mà lại mượn tên người ta....

Từ Dĩ Niên hơi chột dạ, bên tai đỏ lên.

Đáng tiếc ba mắt không chú ý chi tiết này: "Cậu, cậu nói dối! Úc Hòe đã sớm đường ai nấy đi với cậu ta rồi!"

Da xanh đã mất đi năng lực động não, lúc này nghe theo ba mắt gật đầu lia lịa.

Thần Nhiên nói dăm ba câu nghe cứ như thật: "Hai người hẳn đều biết hôm nay Thủy Thượng Hỏa bán giá rất cao đúng không, thứ này vốn không đáng giá bằng đấy, hai người cho rằng là người nào đó không biết phân biệt giá cả coi tiền như rác vậy sao? Sai rồi, là Úc Hòe cố ý giành lấy làm cho cậu ta vui thôi."

Khương Thu Nguyệt đứng một bên nhìn hai người cũng rất nhanh nhìn đến mê mẩn, nghe đến đó hai má đỏ lên, bỗng chốc hiểu ra: "Thì ra là vậy! Úc Hòe ảnh....Thế mà lại si tình như vậy."

Từ Dĩ Niên thật sự nghe không nổi nữa: "Bịa đặt ít thôi, anh ấy không phải ý này___"

Thần Nhiên lén giẫm cậu một cái.

Từ Dĩ Niên đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, nếu không phải tình thế ép buộc, cậu thật sự muốn trở mặt với Thần Nhiên.

"Hai người bọn họ đúng thật đã tan vỡ rồi, nhưng thái độ của Úc Hòe đối với cậu ta...." Thần Nhiên mỉm cười, không cần phải nói nữa.

Hai yêu quái đều là nhân viên của hội đấu giá, tự biết hôm nay là ai giành được Thủy Thượng Hỏa, ba con mắt của ba mắt toát ra vẻ mờ mịt sợ hãi, nếu không thì dứt khoát nhận tội cho rồi.

Thần Nhiên nhân cơ hội thêm dầu vào lửa: "Hai người có thể không tin, có điều tính tình cậu ta rất kém, gϊếŧ người không bao giờ chớp mắt đâu."

Từ Dĩ Niên đợi nửa ngày, cuối cùng cũng nghe thấy tín hiệu động thủ, cậu rút dao gọt hoa quả vừa nãy cắm vào thùng hàng ra, xách dao đi lên phía trước: "Không muốn nói chứ gì? Được, vậy đời này đừng nói nữa."

Ba mắt: "...."

Da xanh: "...."

Da xanh chịu không nổi trước, hắn vẻ mặt van xin: "Không phải, anh, em đồng ý nhận tội mà, vòng vòng nãy giờ, rốt cuộc là anh muốn hỏi cái gì?"

-

Ánh sáng hành lang mờ tối, không khí trôi nổi mùi nấm mốc, không thể tin nổi trong toà biệt thự như cung điện này còn có một đường hầm âm u ẩm ướt như vậy. Hai tay Từ Dĩ Niên bị khoá sau lưng, da xanh còng tay dẫn theo cậu, hai người một trước một sau đi lên phía trước.

Cách đó xa hơn một chút, ba mắt áp giải Thần Nhiên, hai tay yêu quái cũng còng cùng với hắn. Ánh sáng cuối hàng lang dần dần rõ ràng, loáng tháng có thể nghe thấy những tiếng ồn ào trong phòng đấu giá, Từ Dĩ Niên thấp giọng cảnh cáo: "Đừng giở trò, có có thể gϊếŧ anh bất cứ lúc nào đó."

Ánh điện xanh tím sáng ngời ở đầu ngón tay cậu, loé lên rồi biến mất, da xanh bị điện giật tê cả tay, đau khổ cả mặt nói: "Không dám, tuyệt đối không dám đâu."

Dựa vào lời hai yêu quái này nói, bên dưới tòa kiến trúc lộng lẫy này ẩn giấu trận hoan lạc mười năm một lần của yêu tộc. Hội đấu giá ban ngày chủ sự bày ra chẳng qua chỉ để lừa trừ yêu sư, đám yêu quái làm bộ hòa bình ở chung với trừ yêu sư, chúng cùng các khách nhân loại ngồi chung một phòng, đổi các vật phẩm đấu giá máu me kì lạ thành châu báu con người có thể chấp nhận, mãi cho đến ban đêm mới bại lộ bản tính. Hội đấu giá chính thức của yêu giới chỉ ngầm tổ chức vào ban đêm.

Nghe xong hai yêu quái giải thích, ý thức được kéo dài càng lâu, thành viên mất tích càng lành ít dữ nhiều, Thần Nhiên thương lượng với Từ Dĩ Niên, quyết định lẻn vào hội đấu giá.

Hội đấu giá ngầm lần này là tộc Huyễn yêu làm chủ sự, người được mời sẽ nhận được thư mời từ phía chủ sự, mang theo cái này tiến vào hội giá. Ba mắt và da xanh là nhân viên của hội đấu giá, chỉ có thể dẫn bọn họ đi bằng đường hầm âm u bí mật này, nhân viên của hội đấu giá đều phải kiểm tra thân phận nghiêm ngặt, sau một hồi bàn bạc, Thần Nhiên và Từ Dĩ Niên đóng giả thành hàng hoá bị bắt được, để hai yêu quái dẫn vào hội đấu giá ngầm.

Một khi tiến vào lòng đất, bùa liên lạc thông thường sẽ mất đi hiệu lực, Từ Dĩ Niên bất đắc dĩ kết chú đồng lòng với Thần Nhiên. Cái bùa chú này người yêu thường dùng để lắng nghe tiếng lòng của nhau không bao giờ bị bên ngoài quấy nhiễu. Giây phút vừa kết chú xong, Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên đồng thời nghe thấy tiếng nôn khan phát ra trong lòng đối phương.

Ngọn đèn tường hắt vào người hằn lên cái bóng dài nghiêng ngả, chiếu đến góc cuối hành lang, Từ Dĩ Niên nhìn thoáng qua một góc hội đấu giá.

Khác với đại sảnh hình vuông phía trên, sảnh nơi này kết cấu hình tròn, như là đấu trường La Mã cổ. Từ Dĩ Niên không xác định được mình đã nhìn thấy bao nhiêu loài yêu quái, thậm chí cậu còn cảm thấy mình vô tình nhìn lướt qua cả mấy gương mặt là tội phạm truy nã đang lẩn trốn, hàng trăm hàng ngàn yêu quái nhìn chằm chằm sân khấu, bốn phía không ngừng truyền đến những tiếng báo giá bình luận.

"Năm triệu!"

"Năm triệu rưỡi!"

"Chỉ chút tiền đó đã mua được 60 năm tuổi thọ? Giá thị trường quả nhiên càng ngày càng thấp."

"Còn không phải là bị cục trừ yêu chèn ép à? Hội đấu giá mười năm trước, cuối cùng có mua bán được bao nhiêu đâu?"

Nói thì nói vậy, giá cả vẫn tăng cao như bão, có yêu quái tham gia tranh giành không nhịn được nói với bốn phía: "Một đám trẻ tuổi mấy người, đều vội vã phản lão hoàn đồng* làm cái gì? Làm thế mấy lão già tôi đây giành gì đây___Bảy triệu!"

*Từ già trẻ lại

Vật đấu giá phía trên là mấy đứa trẻ.

Mấy bé gái mặc váy tiểu thư, bé trai mặc tây trang nhỏ, một hàng trẻ con ăn mặc cực kì xinh đẹp, tựa như những búp bê thường đặt trong tủ kính.

[ Bọn họ mua tuổi thọ. ] Từ Dĩ Niên ý thức được gì đó, không thể tin mở to mắt.

[ Nhưng đây là trái phép. ] Thần Nhiên cũng ngơ người, kinh ngạc đến mức vang cả giọng trong đầu Từ Dĩ Niên, [ Chuyện này là trái với pháp luật của cục trừ yêu, còn là trẻ con, đây là tội chết đó.... ]

Tuổi thọ không thể tự nhiên có được, chỉ có dùng mạng đổi mạng. Hiến tế tuổi thọ cho yêu quái, yêu quái có thể thu được tuổi thọ dài hơn.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, 60 năm tuổi thọ kia đã lên tới con số cao dọa người. Sau khi người chủ trì tuyên bố giá chốt, mời lên một vị khoác áo choàng, một yêu quái dáng người lom khom bước lên sân khấu.

Thần Nhiên nói: [ Đổi mệnh sư. ]

Từ Dĩ Nhiên không dời mắt nhìn chằm chằm yêu quái khoác áo choàng: [ Không phải đổi mệnh sư đều đang ngồi xổm trong tù hả? Phía chủ sự của chỗ quỷ này có chuyện gì thế?! ]

Người chủ trì tiếp tục nói: "Mời người mua số 13 khu C bước lên sân khấu, đổi mệnh sư sẽ đổi tuổi thọ cho ngài ngay."

Người giành được tuổi thọ là một nữ yêu lớn tuổi, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nữ yêu cười như gió xuân bước lên. Đổi mệnh sư bảo người mua chọn một đứa trẻ. Sau khi chọn xong, đổi mệnh sư một tay nắm lấy tay bé trai bị chọn, một tay nắm lấy cổ tay người mua.

Không biết đổi mệnh sư đã làm cái gì, thân hình bé trai đó bằng mắt thường có thể nhìn thấy đang nhanh chóng lớn dần, trái ngược với cái này, hai bên tóc mai đã bạc của nữ yêu dần đen trở lại, nếp nhăn quanh mắt cũng biến mất không còn. Bé trai cuối cùng biến thành một người đàn ông trưởng thành, nữ yêu vốn già đi quay trở lại dáng vẻ trung niên.

Trên mặt nữ yêu lộ vẻ vui sướng, bà ta không ngừng nhìn xem da tay của mình, liên tục dùng tay vuốt ve gương mặt. Bé trai nhân loại biến thành người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ cử chỉ vẫn giống trẻ con y như trước, bởi vì lớn lên mang đến đau nhức, mà cả người vẫn bị vướng trong bộ quần áo không vừa người, thình lình phát ra tiếng gào khóc.

Tiết mục này góp vui khiến cho tất cả yêu quái trong hội trường phát ra tiếng reo hò khen hay, bọn họ vui vẻ phấn chấn nói: "Thêm một đứa!"

"Thêm một đứa con gái nữa!"

Sau khi bị cướp đoạt tuổi thọ, cho dù may mắn trở lại thành người bình thường trong xã hội, đứa trẻ mang bộ dạng trưởng thành phần lớn cũng khó có thể thích nghi với cuộc sống.

"Anh trai à, đừng có nhìn nữa." Da xanh phía sau Từ Dĩ Niên vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở, "Còn nhìn nữa là lòi đuôi đó."

Từ Dĩ Niên kìm nén cảm xúc, da xanh làm bộ như đang dạy dỗ cậu, hung hăng tàn bạo đi đến bên cạnh: "Còn không mau đi! Cứ lề mề mãi là muốn chết phải không?"

Từ Dĩ Niên vô cảm quay mặt qua, da xanh thấp giọng ghé vào tai cậu: "Tí nữa có một cái phòng nhỏ đằng trước, là chỗ tra xét đó, hoà hoá thông thường sẽ bị đưa đến chỗ này. Nhưng mà anh à, khuôn mặt này của anh hơi nguy hiểm đấy, có thể bọn họ sẽ bảo anh lên lầu hai."

Không kịp giải thích nhiều, da xanh đẩy cậu lên phía trước. Yêu quái tra xét hàng hoá thấy bọn họ áp giải hai trừ yêu sư đến, mở miệng huýt sáo: "Ai chà, lại thêm hàng mới tới."

Da xanh xoay cằm Từ Dĩ Niên qua: "Nhìn đi, hàng lần này không tầm thường đâu."

Từ Dĩ Niên bị yêu quái không có ý tốt nhìn từ đầu tới chân, ánh mắt trần trụi trắng trợn dính lên người cậu, Từ Dĩ Niên tức đến nỗi suýt thì rò điện.

Sau một lúc lâu, yêu quái kia cười ha hả: "Đúng thật là một mỹ nhân đáng giá. Đưa cậu ta lên lầu hai, khách quý chắc chắn sẽ thích."

Bình Luận (0)
Comment