Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 37

Chương 37: Hoa Đào

Beta: Hana

"Nói đi, em phải trói vào cùng với anh cả đời"

-

"....Trước khi mày làm gì có thể hơi suy nghĩ chút không hả em? Chỗ nào có nguy hiểm là mày chạy đến, có biết bên ngoài chết bao nhiêu người không? Sắp xếp thành núi được rồi đấy!"

Hạ Tử Hành nhỏ giọng biện bạch cho mình: "Trước khi em đến cũng đâu có biết."

Hạ Nghiễn tức đến bật cười: "Vậy là mày chưa chuẩn bị cái gì đã nghênh ngang đi tới đây?"

Hạ Tử Hành không nói tiếp, thành thật cúi đầu nghe.

Tiếng Hạ Nghiễn dạy bảo Hạ Tử Hành vang lên cách đó không xa, Từ Dĩ Niên lại như không nghe thấy. Cả đầu cậu không ngừng lặp lại câu nói dẫn dắt khiến người ta suy nghĩ xa vời, giọng điệu và biểu cảm của Úc Hoè khi nói giống như ấn vào một nút tua chậm. Từ Dĩ Niên thật lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần.

"Tiểu Từ ca," Vất vả mãi mới kết thúc khoá dạy bảo của Hạ Nghiễn, Hạ Tử Hành quay trái quay phải, phát hiện thiếu mất một người, "Úc Hoè đâu?"

"Đi rồi."

Hạ Tử Hành sửng sốt: "Cứ như vậy đi luôn? Còn chưa nói cảm ơn anh ta mà, nếu không có anh ta ở đây nói không chừng hôm nay tôi lành ít dữ nhiều....Cậu có cách liên lạc với anh ta không?"

"Không có." Từ Dĩ Niên đứng dậy, giọng điệu cứng rắn.

"Vậy...."

Từ Dĩ Niên đánh gãy cậu ta: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, cho nên cậu cứ cảm ơn anh ấy ở trong lòng là được rồi."

Nói xong Từ Dĩ Niên lập tức bỏ của chạy lấy người, Hạ Tử Hành quay đầu nhìn Thần Nhiên: "Tâm trạng cậu ta không tốt?"

Thần Nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Có đôi khi não cậu xoay rất nhanh, có đôi khi lại như chẳng có tí não nào."

"?"

Thần Nhiên vỗ vai cậu ta: "Bớt nói vài câu."

Sau khi cục trừ yêu đến hiện trường, Hạ Nghiễn phụ trách các công việc liên quan tiếp theo. Mấy người Từ Dĩ Niên vốn định ở lại dinh thự Bạch Lộc giúp đỡ, cuối cùng bị Hạ Tử Hành không chút do dự đuổi về. Nhớ thương kết quả xử lý của cục trừ yêu, Từ Dĩ Niên với Thần Nhiên dứt khoát ngủ lại nhà họ Hạ.

Chờ đến khi Từ Dĩ Niên tỉnh ngủ Hạ Nghiễn đã từ phân cục Nam Hải trở về. Lúc Từ Dĩ Niên xuống lầu Hạ Nghiễn đang đưa lưng về phía cậu uống cà phê, trừ yêu sư bận rộn suốt đêm vai lưng thẳng tắp, áo quần gọn gàng, nếu không phải đã biết lịch trình cả đêm của Hạ Nghiễn, Từ Dĩ Niên cũng nghĩ là hắn vừa ngủ dậy đi xuống lầu.

Trong ấn tượng của Từ Dĩ Niên, những trừ yêu sư năng lực hơn người hình như đều vô cùng giỏi thức đêm. Cậu nhớ rõ có một lần Đường Phỉ ra ngoài nhận nhiệm vụ thức suốt bốn năm ngày, lúc trở về còn như không có chuyện gì tỉ mỉ hướng dẫn cậu luyện tập.

"Anh Hạ Nghiễn," Từ Dĩ Niên hỏi, "Anh mới về hả?"

"Về lâu rồi."

Từ Dĩ Niên còn lo lắng Diệp Tiễu không rõ tung tích: "Chuyện dinh thự...."

"Ăn sáng trước đi, sự tình tương đối phức tạp." Hạ Nghiễn ý bảo cậu ngồi xuống, "Chờ mấy đứa nó ngủ dậy rồi anh giải thích cho."

Từ Dĩ Niên gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Hạ Nghiễn. Không qua bao lâu, Thần Nhiên với Hạ Tử Hành cũng xuống lầu, Thần Nhiên so ra có năng lực kiềm chế cảm xúc hơn, Hạ Tử Hành vừa nhìn thấy Hạ Nghiễn là vọt thẳng tới bên cạnh bàn: "Anh! Diệp Tiễu thế nào rồi? Tiếp theo các anh tính làm cái gì? Em có thể tham dự không?"

Hạ Nghiễn bị cậu ta hỏi liên tục ba câu làm đau hết cả đầu: "Mày cho anh ăn cơm trước đã."

Hạ Tử Hành với Thần Nhiên nghe xong giải quyết bữa sáng nhanh như bão táp. Ba người ngồi thành một hàng trên sô pha, Hạ Nghiễn đối diện với bọn họ: "Nói trước, anh không đồng ý cho mấy đứa tham gia vào chuyện này. Hỗn Huyết dính líu đến một loạt vấn đề không nhỏ, nhiệm vụ liên quan đến nó đều tồn tại độ nguy hiểm rất cao."

Không cho những người khác phản ứng, Hạ Nghiễn tiếp tục nói: "Năm năm trước, phòng thí nghiệm nghiên cứu Hỗn Huyết thành lập ở ngoại ô thành phố Vân Dao, căn cứ theo tài liệu bọn anh truy vét được, mục đích thật sự của phòng thí nghiệm không phải là viên thuốc bé này, Hỗn Huyết cùng lắm chỉ là sản phẩm trung gian của thí nghiệm, ý muốn ban đầu của người nghiên cứu là tạo ra một thể thí nghiệm có được năng lực của ma tộc. Đơn giản mà nói, chính là biến đổi nhân tạo một nhân loại hoặc một yêu quái trở thành ma tộc."

"...." Trong nhà yên tĩnh không một tiếng động, Từ Dĩ Niên và Hạ Tử Hành đều bị ý tưởng đáng sợ này làm cho hết sức kinh ngạc, Thần Nhiên trầm mặc một lúc lâu, "Bởi vì tính sùng bái huyết thống sao? Trên bản đồ huyết thống của yêu tộc, ma tộc được liệt vào vị trí đứng đầu."

Trong quá khứ, yêu giới luôn cho rằng huyết thống của ma tộc là cấp bậc cao nhất. Cho dù ngày nay chịu ràng buộc bởi điều lệ chung sống hoà bình, con mắt của phần lớn yêu quái vẫn như trước đây mọc tận trên đỉnh đầu, tuổi thọ của trừ yêu sư đối với yêu tộc mà nói vẫn cực kì ngắn ngủi, tư chất có hạn, huyết thống của người thường lại càng không đáng nhắc tới. Trước đây Từ Dĩ Niên đính hôn với Úc Hoè cũng gây nên một trận sóng to gió lớn trong yêu giới, nói Từ Dĩ Niên trèo cao đã xem là khách khí.

"Có thể là vậy, cũng có thể không phải. Chắc là mấy đứa đã chú ý thấy rồi, sau khi dùng Hỗn Huyết tròng đen sẽ biến thành màu tím sẫm, màu mắt đặc biệt này là một trong những thứ đặc trưng của ma tộc, theo lý mà nói, yêu quái nghiên cứu vô cùng cầu toàn, tôn sùng năng lực của ma tộc, nhưng dựa vào tư liệu sau khi tra được, gia tộc phía sau phòng thí nghiệm____"

"Là nhà họ Hạ." Hạ Tử Hành bỗng nhiên thấp giọng nói.

"Đúng vậy," Hạ Nghiễn gật đầu, "Gia chủ đời trước của gia tộc bọn anh âm thầm đầu tư cho phòng thí nghiệm, quan hệ giữa người lãnh đạo phòng thí nghiệm và gia chủ tiền nhiệm rất tốt, song song với việc nghiên cứu, bọn họ cũng thông qua bán Hỗn Huyết để vụ lợi."

Nghe đến đó, Từ Dĩ Niên rốt cuộc nhớ tới một việc.

Năm năm trước, nhà họ Hạ từng có một thời kỳ vô cùng sóng gió. Bởi vì Hạ Tử Hành trước sau như một vẫn luôn rất vô tư, hơn nữa thời gian đó Úc Hoè chiếm toàn bộ lực chú ý của cậu, sau này Từ Dĩ Niên mới biết nhà họ Hạ từng trải qua một trận biến cố. Từ chân tướng Hạ Nghiễn dẫn đội trừ yêu sư âm thầm điều tra Hỗn Huyết, cuối cùng thế mà lại tra xuống đầu gia chủ nhà họ Hạ, bởi vì dính líu đến cả một gia tộc lớn, toàn bộ sự tình được xử lý vô cùng nhanh chóng âm thầm. Từ Dĩ Niên chỉ nghe nói phong phanh được vài chuyện nhỏ không đáng kể.

Nếu nói ấn tượng lớn nhất của cậu về trận biến cố này, đó là Hạ Nghiễn thế mà có thể dựa vào công lao lần này còn trẻ đã bộc lộ hết tài năng, trực tiếp giúp cho Hạ Tử Hành từ nay về sau an tâm trở thành cá mặn*, trời có sập cũng chờ anh trai cậu ta đến đỡ.

*Nếu bạn đã quên: cá mặn ý chỉ những người lười biếng, không có chí tiến thủ.

"Diệp Tiễu chính là người sống sót duy nhất trong phòng thí nghiệm năm đó." Hạ Nghiễn nhẹ giọng nói.

Hắn còn nhớ rõ cảnh tượng ngày hôm ấy. Cả toà thí nghiệm biến thành một mảnh trống trơn, ngoại trừ dụng cụ và tài liệu bị vứt bỏ, khắp hiện trường chỉ còn lại xác chết của thể thí nghiệm, những thi thể này không ít thì nhiều mang theo dáng vẻ hết sức dị thường: tứ chi hình dạng kì quái, da dẻ màu sắc rực rỡ..... Trước đây, bọn họ đều là những yêu quái và nhân loại bình thường.

Sau khi gia chủ tiền nhiệm bị cục trừ yêu khống chế, phòng thí nghiệm nhận được tin tức dẫn trước từng bước rời đi. Khắp nơi trên mặt đất vương vãi đầy thuốc và vết máu, ngay lúc nhóm trừ yêu sư không còn ôm hi vọng gì, có ai đó đã phát hiện ra một đứa trẻ đang trốn trong góc nhà kho.

"....Cậu ta co lại trong một cái rương gỗ nhỏ, có lẽ nhờ thế mới tránh được lục soát. Một vị tiền bối nhận nuôi cậu ta, mất khoảng một năm giúp Diệp Tiễu lần nữa được thích nghi với xã hội loài người, sau đó cậu ta tiến vào học viện." Hạ Nghiễn dừng lại một lát, tâm tình phức tạp, "Để bảo vệ người bị hại, cục trừ yêu cho cậu ta một thân phận hoàn toàn mới. Bình thường Diệp Tiễu đều mang kính áp tròng, đôi mắt của cậu ta đã bị phòng thí nghiệm biến đổi, hoàn toàn trở thành màu tím sẫm."

Nhớ tới tên người nhận kì lạ trên phong bì thư, Từ Dĩ Niên lẩm bẩm: "Đáng lẽ phải hỏi cậu ấy...."

Qua đi bốn năm, lại lần nữa nhận được thư của phòng thí nghiệm.

Rốt cuộc lúc ấy Diệp Tiễu mang theo tâm trạng gì?

"Lúc nãy ngài nói, mọi thông tin của Diệp Tiễu đều được giữ bí mật." Thần Nhiên cắn răng, "Nói cho bọn tôi biết chuyện này, vậy cậu ấy bây giờ....Không được bảo vệ nữa?"

"Anh!" Hạ Tử Hành lo sợ nói, "Dáng vẻ Diệp Tiễu tối hôm qua rõ ràng là không bình thường! Cậu ấy không nghe vào một câu nào, rất có thể đã bị khống chế, cậu ấy____"

"Hơn một trăm người bị sát hại." Hạ Nghiễn cũng hết cách, "Theo điều tra, cậu ta tự nguyện đi đến dinh thự. Cho đến khi có bằng chứng rõ ràng cho thấy cậu ta bị người khác khống chế, tạm thời chỉ có thể nhận định cậu ta là tội phạm."

Ngón tay Từ Dĩ Niên chợt nắm thành quyền, cậu nhìn về phía Hạ Nghiễn: "Bây giờ có manh mối gì không?"

"...."

"Anh Hạ Nghiễn," Từ Dĩ Niên nhìn người đàn ông có gương mặt tương tự Hạ Tử Hành, "Diệp Tiễu là bạn cùng phòng của em, em quen cậu ấy bốn năm rồi, cậu ấy không thể nào là tội phạm gϊếŧ người đâu."

"Anh, có tin tức gì anh mau nói đi! Anh mà không nói em đi theo anh cả ngày, anh đi chỗ nào em đến chỗ đó."

Hạ Nghiễn thấy Hạ Tử Hành ồn ào, giọng điệu nghiêm nghị lên: "Nói nhiều như vậy là cho mấy đứa mày biết tính nghiêm trọng của sự việc, trong chuyện này bớt xử lý theo cảm tính."

Lúc hắn lạnh mặt tự nhiên toả ra khí thế của một người bề trên, cực kì có lực uy hiếp. Ba người trước mặt bởi vì bị dạy dỗ mà lần lượt cúi đầu, Từ Dĩ Niên chưa từ bỏ ý định chọc chọc Hạ Tử Hành, Hạ Tử Hành trở tay chọc chọc Thần Nhiên, nhìn thấy bọn họ lén lút, Hạ Nghiễn hơi đau đầu: "....Chuyện hôm qua huyên náo quá lớn, dinh thự Bạch Lộc bị tra ra là một trong những điểm bí mật bán Hỗn Huyết, ban đầu vốn là quan hệ hợp tác với phòng thí nghiệm, không biết làm sao, phòng thí nghiệm lâm thời hạ mệnh lệnh mới với mấy yêu quái vận chuyển Hỗn Huyết, sau đó mới xảy ra vụ tàn sát tối hôm qua."

"Yên quái vận chuyển Hỗn Huyết xuất hiện cùng đám sát thủ trong phòng là chung một nhóm, sau khi đưa thuốc, bọn chúng trà trộn vào phòng nhỏ trong sảnh. Bọn anh mất không ít công sức mới xác định được danh tính của một số sát thủ trong đó."

Tháp Đen sửa đổi hồ sơ tội phạm, thu những tên tội phạm sau khi "tử vong" vào sử dụng. Cho dù cục trừ yêu tra được tin tức cụ thể cũng không có cách nào hỏi đến cấp cao của Tháp Đen___Hồ sơ của những tên này được bàn giao toàn bộ cho Tháp Đen kể từ lúc bị kết án, cục trừ yêu cũng không thể lướt qua mà định tội cho người đã chết được.

"Sau khi hai giới phân chia quyền lực, Tháp Đen do yêu tộc toàn quyền quản lý, mấy giao dịch trong bóng tối này có lẽ đã tồn tại được mấy năm. Sau đợt biến cố năm năm trước cũng không còn nghe thấy tin tức của phòng thí nghiệm đâu nữa. Nhưng Hỗn Huyết luôn lưu hành trong phạm vi nhỏ của chợ đen yêu tộc, rõ ràng vẫn có người đang tài trợ cho phòng thí nghiệm. Bây giờ xem ra, phòng thí nghiệm có mối liên hệ gì đó với Tháp Đen."

"Bọn anh bước đầu suy đoán, có thể Diệp Tiễu đã tiến vào Tháp Đen rồi."

-

Nghe xong Hạ Nghiễn nói chuyện, Từ Dĩ Niên thật lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

Thần Nhiên nghe một cuộc điện thoại rồi rời đi trước, Từ Dĩ Niên với Hạ Tử Hành ngồi đối diện nhau, không ai nói lời nào. Cuối cùng cũng là Từ Dĩ Niên bình phục cảm xúc đứng lên: "Tôi đi trước, có việc gì thì gọi điện sau."

"Nhưng mà...." Hạ Tử Hành há miệng, muốn nói gì đó lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng gãi đầu, "Tôi tiễn cậu tới cửa...."

Hai người sóng vai đi ra, lúc sắp bước đến cổng lớn, một thanh niên khí chất xuất chúng đang đi thẳng vào. Thanh niên da trắng như ngọc, dáng người cao gầy, Từ Dĩ Niên chạm vào tầm mắt hắn, thanh niên hơi nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên người cậu.

Đúng lúc này tiếng cười của mẹ Hạ từ trên lầu truyền đến, bà vừa nói vừa đi xuống, ánh mắt nhìn thanh niên như đang nhìn một vị cứu tinh: "Ôi chao, cuối cùng cũng đến rồi, chờ ngài lâu lắm rồi đấy! Tranh thủ hôm nay tiểu Nghiễn ở nhà, ngài mau giúp tôi tính nhân duyên của thằng bé này xem, người cũng đã ngoài ba mươi, vậy mà chẳng có chút động tĩnh gì.....Tiểu Hành con tiễn bạn xong rồi trở về nha, để Lam tiên sinh tính giúp con xem bao lâu nữa thì có bạn gái, hoặc là xem sự nghiệp cũng được!"

Hạ Tử Hành vừa nghe thấy mẹ không chỉ tính mệnh cho anh trai mình, ngay cả mình cũng bị xách vào chương trình hội nghị, lập tức mặt xám như tro: "Hay là cậu dẫn tôi theo với."

Từ Dĩ Niên vui sướng khi người gặp hoạ: "Nghe lời dì đi. Không cần tiễn nữa, tôi tự đi."

Cậu nói xong không quan tâm đến Hạ Tử Hành mời gọi mà lập tức đi thẳng ra ngoài. Trạch viện nhà họ Hạ là biệt thự phong cách truyền thống, quanh sân và nhà mang đậm hương vị cổ xưa, Từ Dĩ Niên đi qua rừng trúc xanh um, ngay lúc sắp đến cửa chính nhà họ Hạ, phía sau truyền đến tiếng hô hơi gấp gáp:

"Từ thiếu chủ, chờ một chút."

Từ Dĩ Niên quay đầu lại.

Lam bước nhanh tới. Mặt hắn như hoa như ngọc, hơn nữa còn được rừng trúc xanh ngắt sau lưng tôn lên, cả người hiện ra khí chất siêu phàm không vướng bụi trần, vậy mà hắn vừa mở miệng một cái, tiên khí bay sạch chẳng còn sót mống nào: "Có cần tính mệnh giúp cậu không? Quen biết lâu như vậy, tôi chỉ lấy cậu 100 vạn thôi."

Từ Dĩ Niên: "...."

Từ Dĩ Niên: "Vừa rồi tôi đã muốn nói, thầy tướng số hình như đâu có tính nhân duyên, cũng không tính sự nghiệm, phạm vi nghiệp vụ của ngài mở rộng ra từ khi nào thế?"

Lam mặt không đổi sắc: "Dựa vào số mệnh, mấy thứ này vẫn có thể nhìn ra một tí, thành tâm ắt linh....Gặp được tôi cũng không dễ, 80 vạn nhé?"

Từ Dĩ Niên thầm mắng hay cho thành tâm ắt linh, lời này thử nói trước mặt Hạ thái thái xem. Cậu không chút hứng thú nói: '"Tôi không muốn tính mệnh, ngài vẫn nên trở về đi."

Năm mười tuổi đó, Lam là người đầu tiên tính ra mệnh số của cậu. Lam nhìn thấy đầu lâu như biển treo khắp đỉnh đầu cậu, xác chết dưới chân lại chất cao như núi, những nơi cậu đi qua, dù cho yêu giới hay giới trừ yêu đều sẽ không được yên bình.

Kể từ khi đó, mỗi năm cậu đều phải tính mệnh bảy tám lần, mỗi lần đổi sang một thầy tướng số khác nhau, thầy tướng số hai giới cộng lại cũng không đến một trăm vị, Từ Dĩ Niên gần như đều từng gặp hết rồi. Theo từng năm cậu lớn hơn, mẹ Từ dần hết hi vọng, nhận ra mệnh số của con mình rất kiên cố, cuối cùng mấy năm nay miễn cưỡng đổi thành một năm tính một lần.

Lam thấy cậu không hứng thú, cắn răng bất chấp: "50 vạn?"

"...."

"30 vạn? 10 vạn? Không thể ít hơn nữa, tôi chưa từng tính cái giá nào thấp như mức này đâu, lần cuối lấy giá này là chuyện tận 20 năm trước lận đó."

Từ Dĩ Niên cuối cùng mở miệng: "Ngài cho tôi 100 vạn đi, tôi cho ngài tính mệnh."

"...."

Trôi qua 10 năm, dáng vẻ của Lam so với trước đây vẫn không thay đổi, năm tháng và tuổi già như thể bỏ quên hắn, chẳng hề để lại một dấu vết gì.

Thầy tướng số là ngành nghề khá đặc biệt, bọn họ được các thế gia lớn tôn kính, tiền lương đãi ngộ cực kì tốt. Ngưỡng cửa trở thành thầy tướng số vô cùng hà khắc, phải có một đôi mắt âm dương trời sinh, trải qua bao nhiêu ngày tu luyện, người sở hữu tư chất xuất sắc mới có thể nhìn thấy mệnh số vạn vật, do đó thấu được kiếp luân hồi.

"Vậy được, tôi xem miễn phí cho cậu." Lam trầm mặc chốc lát, cưỡng chế bóp méo ý của cậu, "Đưa tay cho tôi."

So với người bình thường, thầy tướng số có khả năng chấp nhận các loại mệnh số quỷ dị hi hữu rất mạnh, hầu hết các bọn họ đều cho rằng mệnh của Từ Dĩ Niên vô cùng thú vị, biết được cậu là ai, không ít người đề nghị xem mệnh miễn phí cho cậu.

Bàn tay trắng như ngọc vẫn kiên trì duỗi ra giữa không trung, còn đang chờ cậu đặt lên, Từ Dĩ Niên hết cách vươn tay ra, đan xen mười ngón vào với Lam.

Đủ các màu ánh sáng xoay vòng trong đồng tử mắt Lam, tựa như chiếc lông đuôi phương hoàng ánh đỏ rực rỡ. Đồng tử Lam co lại bởi vì cảm xúc phập phồng, thậm chí ngón tay còn run lên nhè nhẹ, như thể nhìn thấy thứ gì đó không thể tin nổi.

Mặc dù Từ Dĩ Niên đã không còn kỳ vọng gì vào cái mệnh rách của mình, lúc thấy hắn phản ứng lớn như vậy, trong lòng cũng không nhịn được sinh ra chút mong chờ ít ỏi.

Chẳng lẽ bước ngoặt cuộc đời cứ bước đến như vậy mà không hề báo trước?

"Tôi xem xong rồi." Lam thở phào một hơi, từ trong số mệnh bình phục lại tinh thần, "Mệnh của cậu vẫn đáng sợ như vậy, dù có xem bao nhiêu lần cũng không thoát khỏi chấn động."

"...." Từ Dĩ Niên ngoài cười mà trong không cười, "Không hù chết ngài chứ?"

Lam vuốt vuốt ngực, lòng còn sợ hãi: "Thật ra không đến nỗi bị hù chết, nhưng mà vẫn sợ chết đi được."

Mệnh chia làm ba loại, mệnh Bạch Trú, mệnh Bạch Dạ, và mệnh Hung tàn nhẫn cổ quái, đại tà đại ác. Từ Dĩ Niên chính là mệnh Hung trăm phần trăm.

Thứ mà thầy tướng số xem là lời tiên đoán của ba loại mệnh này, gọi là số mệnh.

"Tôi đã từng xem qua rất nhiều mệnh số, mà cậu là loại mệnh Hung thuần túy nhất mà tôi từng gặp, không có chút dấu vết của Bạch Trú, vô cùng hiếm thấy...." Lam bất giác toát ra vẻ mặt trầm mê, Từ Dĩ Niên từ chối cho ý kiến. Ý thức được lời mình nói trực tiếp quá, Lam lập tức rẽ đi, "Mệnh số không nhất định sẽ chính xác hoàn toàn, nó đúng là lời tuyên đoán cho tương lai, nhưng sẽ không quyết định tương lai của một người. Hơn nữa lần này tôi trông thấy hoa đào trong mệnh của cậu."

Bắt đầu từ năm mười tuổi, mệnh của cậu không phải thây phơi khắp trời thì là máu đổ thành sông, bất ngờ không kịp chuẩn bị nghe thấy thứ mềm mại như vậy, Từ Dĩ Niên theo bản năng lặp lại: "Hoa đào?"

"Xem ra đã được mấy năm rồi, nở ra trong núi thây biển máu, là một mảnh màu hồng phấn rất nhỏ. Có thể nó không dễ nhìn ra lắm, cho nên những thầy tướng số trước đây không chú ý đến."

"Từ thiếu chủ," Lam ôn hoà cười cười, cũng không ngờ mình vừa vô tình phá được một bí mật nhỏ, "Cậu luôn có người mình thích, người đó đối với cậu rất quan trọng. Nói không chừng người đó có thể trở thành bước ngoặt số mệnh của cậu đó."

Sẽ không đâu.

Cậu hiểu rõ số mệnh của mình khó lung lay hơn bất cứ ai, nếu có một ngày giữa đại Hung sáng lên Bạch Trú, cũng sẽ không bởi vì nhành đào nở rộ.

Sau khi Lam rời đi, Từ Dĩ Niên cũng quay đầu lại, để cho mặt trời chói chang chạm vài tầm mắt. Cậu nheo nheo mắt.

Mùa hè sắp đến rồi.

Lúc cậu và Úc Hoè đính hôn cũng là đầu hạ. Hôn ước của hai người được cả hai giới coi trọng, tiệc đính hôn linh đình hoành tráng, khách mời vô cùng đông đúc. Từ Dĩ Niên không giỏi xã giao, hơn nữa tuổi còn nhỏ, các trưởng bối đều nhắm một mắt mở một mắt với cậu, nhân lúc Úc Hoè đang bộn bề xã giao, Từ Dĩ Niên không chút tử tế chạy lên sân thượng trước.

Dựa theo truyền thống, trước ngực hai người cùng bao phủ một lớp hôn khế cổ xưa. Ngoại trừ tượng trưng cho quan hệ thân mật, hai bên còn có thể thông qua hôn khế nói chuyện với nhau. Lần đầu tiên Từ Dĩ Niên được tiếp xúc với loại khế ước mới lạ như vậy, cậu nhịn không được liên tục sờ sờ ngực mình. Có người từ phía sau ôm lấy vai cậu, vô cùng thân mật trách móc: "Vậy mà bỏ lại anh một mình trong đó."

Từng chùm bông phấn nở rộ trong đêm. Từ Dĩ Niên nhìn chăm chú đoá hoa như mây tím, cảm nhận hơi nóng và hô hấp của một người khác bên tai mình, mặt hơi nóng lên: "Anh từng nói có việc gì cứ giao cho anh mà."

"Được." Úc Hoè nhìn vành tai cậu đỏ bừng, tim mềm nhũn xuống, không nhịn được nổi lên chút tâm tư trêu đùa. Bàn tay anh lướt qua bờ vai gầy của nam sinh, dừng lại tại vị trí hôn khế.

"Em biết phải không, một khi ký kết hôn khế sẽ không có cách giải trừ, em phải trói vào với anh cả đời."

"...." Vẻ mặt Từ Dĩ Niên khó hiểu, "Anh coi em là đứa thất học hả? Tuy là lý thuyết em học kém thật, nhưng mà vẫn biết hôn khế có thể giải trừ."

"Hả? Thật ngạc nhiên." Úc Hoè nửa thật nửa giả khen ngợi một tiếng, gương mặt ngập đầy ý cười, "Em vậy mà biết á."

Từ Dĩ Niên làm bộ muốn đánh anh, Úc Hoè nắm lấy tay cậu, kéo mạnh cậu ôm vào trong lòng. Vóc người Từ Dĩ Niên còn đang cao lên, thân hình thuộc về thiếu niên mảnh khảnh mà đơn bạc, Úc Hoè chỉ dùng một tay đã có thể ôm lấy cả người cậu. Chân cậu treo trên không đá loạn mấy cái, ý thức được hành động của mình chẳng khác gì kiến càng lay cổ thụ, cậu bĩu môi, bất động ngồi trong lòng anh.

*Kiến càng lay cổ thụ: làm việc không lượng sức mình, tương tự Châu chấu đá xe, Lấy trứng chọi đá,....

"Anh không lừa em, chúng ta là hôn nhân chính trị, đính hôn rồi không thể giải được nữa." Giọng Úc Hoè trầm xuống, "Anh cũng sẽ không đồng ý."

"Vậy em cũng không đồng ý," Từ Dĩ Niên không nhận ra trong giọng anh ẩn giấu vẻ nguy hiểm, còn đang tự mình nói đến vui vẻ, "Rất tốt, chuyện này không ai đồng ý."

"Trừ khi anh chết đi, hôn khế không bao giờ được giải." Ngón tay lạnh lẽo dán lên gương mặt thiếu niên, dừng lại trên đuôi mắt hơi cong lên của cậu, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve nốt lệ chí nho nhỏ, "Em cũng phải giống anh."

Từ Dĩ Niên nhất thời ngây ngẩn cả người.

Ghế sô pha trên sân thượng quay lưng lại về phía căn phòng đầy ánh đèn nụ cười, cậu ngồi trên người Úc Hoè, cái bóng cao lớn của yêu tộc bao phủ hoàn toàn lấy cậu vào trong, ý muốn chiếm hữu trong mắt không chút nào che giấu.

"Mau nói đi," Úc Hoè ghé sát vào cậu, ép cậu phải mở miệng, "Em cũng sẽ như vậy."

Từ Dĩ Niên chịu không nổi, cậu muốn trèo ra khỏi lồng ngực anh: "Có thể nói cái gì may mắn hơn không.....Úc Hoè! Đừng sờ eo em! Được được được được được được! Đồng ý với anh mà đồng ý với anh mà."

Đùa giỡn náo loạn một trận, Úc Hoè vòng qua thắt lưng cậu, thả lỏng tư thế dựa lưng vào sô pha: "Mấy hôm trước mẹ anh bắt anh đi tính mệnh. Bảo anh lớn như vậy rồi còn chưa từng tính lần nào, sắp đính hôn, dù thế nào cũng nên đi xem một chút."

Từ Dĩ Niên có bóng ma đối với mệnh số, giờ phút này nhạy cảm ngẩng đầu lên: "Thế nào?"

"Mệnh của anh là Bạch Dạ. Thầy tướng số nói không nhìn ra cái khác, có điều trong mệnh số có rất nhiều hoa đào." Úc Hoè không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy, tỉ mỉ nhìn kỹ cậu, "Bây giờ xem ra, tính cũng thật chính xác."

Từ Dĩ Niên cho là anh đang chỉ việc đính hôn, Úc Hoè bỗng nhiên cúi đầu, khẽ hôn lên đôi mắt tựa như hoa đào của cậu.

Lúc tách ra, Úc Hoè cười nỉ non: "Không phải ở đây có một đoá hay sao."

Tác giả có lời muốn nói: Khen rất hay, khen nhiều chút nha

Bình Luận (0)
Comment