Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 68

Chương 68: Giải Trừ

"Hay là đổi cho em cái tên khác, gọi là Từ Dĩ Dính đi"

-

Từ Dĩ Niên đi theo Úc Hoè về thẳng biệt thự điểm tình báo, yêu quái tụm năm tụm ba tập trung đợi xung quanh, mãi không thấy mở cửa, đám yêu quái kêu la hò hét: "Có làm ăn nữa không đấy?", "Đúng đó, đã mấy giờ rồi, không phải vẫn còn ngủ nướng chứ?"....

Thấy Úc Hoè, đám yêu quái đang hết sức ồn ào tới tấp ngậm miệng lại. Không đợi Từ Dĩ Niên với Úc Hoè phá cửa vào, bức tường phía tây biệt thự đổ ầm xuống, Khởi La và Hồ yêu chiến đấu không ngừng, Khởi La có vẻ chiếm ưu thế hơn, hai người nhìn qua chật vật, mà dù thế, tốc độ giao thủ vẫn nhanh đến kinh người. Úc Hoè lập tức triệu ra linh thể, tấn công thẳng về phía Khởi La.

Hồ yêu vừa thấy Úc Hoè lập tức biến sắc, như muốn nói gì đó với Khởi La. Ánh mắt Khởi La lạnh lùng, ánh sáng trong tay chợt bùng lớn, lợi dụng lúc Hồ yêu phân tâm tàn nhẫn đập một chưởng lên ngực cô ta. Lực va chạm khiến Hồ yêu phun ra một ngụm máu lớn, cả người theo đó văng mạnh về phía Úc Hoè.

Đến khi nhìn lại lần nữa, trong biệt thự đã không còn bóng dáng Khởi La đâu.

"Để ý cô ta!"

Úc Hoè nói xong lập tức đuổi theo. Từ Dĩ Niên vọt đến trước người Hồ yêu, cả người cô ta run rẩy, liên tục ho ra máu, hai mắt nhìn chằm chằm vị trí ban đầu Khởi La đứng.

Ánh điện quấn lên đầu ngón tay Từ Dĩ Niên, đè thẳng ngay cổ Hồ yêu: "Đừng động đậy."

Vừa nói xong, dưới chân Hồ yêu mọc lên trận trói buộc, khoá cứng cả người cô ta trong đó. Hồ yêu vẫn không nhúc nhích, dáng vẻ xanh xao tiều tụy như thể bị rút sạch linh hồn.

Không qua bao lâu Úc Hoè cũng trở về, sắc mặt không dễ nhìn lắm: "Không đuổi kịp."

Anh cũng không quá rối rắm về chuyện này: "Có lẽ Khởi La đã chuẩn bị từ trước, đến cả đường chạy cũng trù tính rất kỹ càng."

Trong nhà hỗn loạn không thể tả, vết máu và đá vụn vương vãi, đám người Nam Chi vẫn còn hãm sâu trong trạng thái ngủ say. Úc Hoè nói với Hồ yêu đang mất hồn: "Mau giải trừ năng lực của cô."

Hồ yêu không có phản ứng, giống như không hề nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Từ Dĩ Niên nhíu mày, đang định ép cô ta giải trừ năng lực, Hồ yêu bỗng nhiên chậm rãi quay đầu, nhìn về cậu.

Ánh mắt cô ta căm hận đến dị thường, như là nhìn cậu, lại như đang nhìn thứ gì khác, một lúc lâu sau, cô ta hốt hoảng cười giễu một tiếng.

Lúc này Từ Dĩ Niên mới nhìn thấy cô ta chỉ có bảy cái đuôi, lông đổ màu xám tro ngổn ngang rũ xuống đất. Kèm theo tiếng cười ngắn ngủi, cả người cô ta lung lay, như là dùng hết chút sức cuối cùng, lại thêm một cái đuôi nữa rơi ra phía sau lưng cô. Cùng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng sột soạt, nhóm yêu quái bị Hồ yêu kéo vào thế giới tinh thần lần lượt tỉnh dậy, năng lực hệ tinh thần vây nhốt mọi người bấy lâu đã được giải trừ.

Tạ Kì Hàn chống khuỷu tay ngồi lên, xoa xoa gáy bởi vì nằm lâu mà đau nhức, lẩm bẩm nói: "....Sao lại về rồi? Mình còn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà?"

Nghê Âm bên cạnh liếm liếm cánh môi đỏ, vẫn chưa đã thèm: "Trò chơi này đúng là gãi chuẩn chỗ ngứa. Bà đây ngồi trong hậu cung ba ngàn giai nhân, ngày ngày lật thẻ thị tẩm trai đẹp phong cách khác nhau, khiến bà cũng không muốn ra nữa."

"Khéo thật," Tạ Kì Hàn cười, đối diện tầm mắt với cô, "Ngoại trừ không giống giới tính, nội dung trò chơi của tôi cũng không khác cô lắm."

Đám yêu quái nhao nhao nói không ngừng, lần đầu tiên gặp được thế giới tinh thần như trò chơi này, ngoại trừ nghĩ lại mà sợ, còn cảm thấy hơi hơi mới lạ. Chú ý tới Hồ yêu vẻ mặt hoảng hốt bị nhốt trong trận, Tạ Kì Hàn ơ một tiếng, ngạc nhiên nói: "Cô ta là....Triêu Tử? Sao cô ta lại ở đây?"

"Cậu quen cô ta?" Úc Hoè nghe vậy liếc mắt nhìn.

"Rất lâu trước đây từng gặp. Cô ta ở Mai Cốt Tràng khoảng 7, 8 năm, sau đó lại rời đi." Tạ Kì Hàn nhìn sáu cái đuôi ngổn ngang sau lưng cô ta, "Nếu tôi nhớ không lầm, cô ta trở thành gia chủ tộc Hồ yêu, cô ta phải là hồ ly chín đuôi mới đúng."

"Mở ra trò chơi và cưỡng chế giải trừ trò chơi dùng mất một cái đuôi của cô ta, cái còn lại...." Úc Hoè nhớ tới Khởi La vội vàng rời đi. Đuôi hồ ly nối liền với thực thực của chính bản thân, số đuôi càng nhiều, thực lực càng mạnh. Rất có thể bởi vì lúc đánh nhau với Khởi La suýt mất mạng, Triêu Tử buộc phải dùng mất một cái đuôi nữa.

"Hồ ly chín đuôi? Là cô ta đưa chúng ta vào thế giới tinh thần?" Tuy là bảo trò chơi rất vui, thế nhưng nếu không phải Triêu Tử bị bắt giải trừ năng lực, không ít người ở đây sẽ bị vây chết bên trong. Nghê Âm xụ mặt, "Này! Dám kéo cả điểm tình báo vào trong trò chơi, bản lĩnh không nhỏ nhỉ?"

Thương tích của Triêu Tử rất nghiêm trọng, sắc mặt cũng vô cùng suy sụp, Nghê Âm có nói cái gì cô ta cũng không phản ứng, giống như hoàn toàn mất đi sức sống. Úc Hoè liếc mắt nhìn Triêu Tử một cái, nói với Nam Chi: "Để ý cô ta, đừng để cô ta chết."

Nam Chi đáp một tiếng, gọi mấy yêu quái có năng lực trị liệu, đồng loạt đi đến bên cạnh Triêu Tử hơi thở yếu ớt. Ra khỏi trò chơi, tình trạng tinh thần của mọi người đều vô cùng mỏi mệt, lâm thời gặp phải việc này, Úc Hoè quyết định ở lại Mai Cốt Tràng thêm một ngày.

Mặc dù vết thương trên người đã lành lại toàn bộ, bắp thịt sau lưng Từ Dĩ Niên vẫn hết sức đau nhức, thấy tất cả mọi người đều bình an vô sự, cậu thả lỏng lại, quay về phòng ngả đầu ngủ ngay.

Đến khi Từ Dĩ Niên tỉnh dậy lần nữa, cậu mơ màng cảm thấy có người ngủ bên cạnh mình, nhiệt độ thuộc về người khác truyền đến từ nơi da thịt tiếp xúc, Từ Dĩ Niên chậm rãi quay đầu lại, gương mặt cực kì đẹp của yêu tộc chạm vào tầm mắt.

Không biết Úc Hoè vào từ lúc nào, lại yên lặng không một tiếng động ngủ bên cạnh cậu.

Ngoài cửa sổ hoàng hôn giao hoà, ánh trăng vàng nhạt thấp thoáng phía xa. Nguồn sáng trong phòng mờ ảo, Từ Dĩ Niên nhìn anh chốc lát, duỗi tay nhéo mũi anh, không cho anh thở.

"....Làm gì đó?" Úc Hoè mở mắt, bởi vì động tác của Từ Dĩ Niên, tiếng nói thoáng mang theo giọng mũi, "Vừa tỉnh ngủ đã làm loạn rồi."

Từ Dĩ Niên không chỉ không buông tay, trái lại còn nắm chặt hơn. Ngón tay Úc Hoè trượt xuống, nhéo eo cậu một cái giống như cảnh cáo, thấy cậu còn không chịu buông ra, đầu ngón tay anh gãi qua nơi mẫn cảm nhất trên eo cậu, cả người Từ Dĩ Niên run lên, vừa cười vừa trốn ra sau, vội vàng xin tha: "Ngừng ngừng ngừng, đừng cào em ngứa."

Lúc Từ Dĩ Niên tránh né không cẩn thận đá Úc Hoè mấy cái, khoảng cách giữa hai người cũng theo đó dần kéo ra ra, Úc Hoè ôm cậu trở về, cánh tay khoát lên hông cậu, vuốt ve phần lưng bị thương của cậu.

"Còn đau không?"

"Không đau." Đầu tim Từ Dĩ Niên dán vào lồng ngực Úc Hoè, cảm nhận được lúc anh nói chuyện hơi thở phập phồng, cậu nhịn không được sát lại dụi dụi anh. Động tác giống như làm nũng này chọc Úc Hoè bật cười: "Làm sao? Ngủ một giấc dậy em còn trở nên dính người nữa à?"

Bất ngờ là người trong lồng ngực không có phản bác, chỉ nhỏ giọng nói: "Tốc độ chảy thời gian trong thế giới tinh thần đâu có giống, sắp nửa tháng rồi."

Úc Hoè bị cậu ném thẳng quả bóng vào tim, ngoài miệng vẫn còn trêu cậu: "Chỉ nửa tháng không gặp đã dính người như vậy, hay là đổi cho em cái tên khác, gọi là Từ Dĩ Dính đi."

*Từ Dĩ Dính: Từ Dĩ Niêm. 'Niêm' có nghĩa là "dính', mà chữ Niêm [黏] và Niên [年] còn có cùng âm pinyin là 'nián' nữa á

Từ Dĩ Niên trợn mắt liếc anh một cái, chợt nhớ tới một việc: "Đúng rồi, thế giới trò chơi của anh thế nào?"

Trước khi Triêu Tử giải trừ năng lực, những người khác đều bị nhốt trong thế giới tinh thần, ngoại trừ cậu, người tỉnh lại nhanh nhất là Úc Hoè.

"Sau khi tiến vào thế giới tinh thần, anh không còn ký ức, không biết mình đang ở trong trò chơi." Úc Hoè nhớ lại nói, "Thế giới tinh thần cô ta cấu tạo rất chân thật, anh vẫn là thiếu chủ ma tộc, ma tộc không diệt vong, tất cả mọi người còn sống. Về phần em...."

Úc Hoè nhìn chăm chú đôi mắt cậu: "Em vẫn là trừ yêu sư, thế nhưng chúng ta không quen biết."

Nghĩ đến Úc Hoè có thể ngắn ngủi xa rời hết mọi bất hạnh, dù là ở trong trò chơi....Nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng Từ Dĩ Niên vẫn bị chạm tới, cậu bất giác thả nhẹ giọng: "Sau đó thì sao?"

"Em chấp hành nhiệm vụ, lẻn vào Cảng Tự Do." Úc Hoè thấy ánh mắt Từ Dĩ Niên càng lúc càng mềm mại, dừng lại một lát, có hơi không đành lòng kể cậu nghe nội dung tiếp theo, "Chắc là ký ức về ngày thành lập trường của anh khắc khá sâu? Vì để trà trộn tiến vào, em mặc trang phục hầu gái."

Từ Dĩ Niên: "?"

Thế giới tinh thần của Hồ yêu sẽ phản ánh mong muốn trong nội tâm một người, nhận ra rốt cuộc trong đầu Úc Hoè chứa những thứ linh tinh gì, thương yêu trìu mến Từ Dĩ Niên dành cho anh chẳng còn sót lại một mống, đấm một cú lên vai anh: "Ông oai hùng quật ngã cả một khoá trong lễ kỷ niệm thành lập trường anh không nhớ, lại chỉ nhớ rõ cái này?"

"Dù sao cái này cũng đẹp nhất." Úc Hoè mặt dày vô sỉ nói "Mai mốt mặc lại cho anh xem đi."

Từ Dĩ Niên thấy anh được một tấc lại muốn tiến một thước, hai tay nhéo má anh, hung tợn cả giận nói: "Anh cũng biết nghĩ thật đó, đại thiếu gia, đến cả trong trò chơi em cũng phải làm hầu gái hầu hạ anh."

Từ Dĩ Niên hỏi tiếp: "Vậy sau đó làm sao anh ra được?"

Úc Hoè nắm cổ tay cậu, nhẹ nhàng kéo cậu xuống. Từ Dĩ Niên không tiếp tục quấy rối anh nữa, thuận theo sức anh thu tay lại.

"Tự sát." Úc Hoè nói.

Từ Dĩ Niên lập tức nắm chặt cổ tay anh.

"Không có ký ức, mọi thứ trong trò chơi đều hoàn hảo, rất dễ khiến cho người ta chìm đắm vĩnh viễn trong đó. Phải mất một thời gian anh mới cảm thấy bất thường." Úc Hoè nhìn cậu, chỉ như đang nói đến một chuyện chẳng có gì ghê gớm, "Tuy rằng cách thoát ra không dễ chịu lắm, thế nhưng em trong trò chơi vẫn rất thú vị, không biết tại sao, ngay từ ban đầu em cứ luôn cảm thấy anh muốn gây bất lợi cho em, chắc là bị hiện thực ảnh hưởng....Vì sao trước đây em vẫn nghĩ là anh muốn gϊếŧ em? Là bởi vì em giải trừ hôn khế hả?"

Vốn Từ Dĩ Niên còn đang đau lòng anh dùng cách tự sát thoát khỏi trò chơi, nghe đến đó, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ: "Hôn kế không phải anh giải à?"

Úc Hoè cũng ngẩn người.

"Năm năm trước, em dùng hôn khế liên hệ với anh lần cuối, sau khi ngắt liên hệ hôn khế cũng giải trừ." Anh đối mắt với Từ Dĩ Niên, nhận ra có thể trong này có vấn đề, Úc Hoè nói nhanh hơn: "Anh luôn cho rằng là em giải trừ."

Từ Dĩ Niên không dám tin nhìn anh. Cái đêm năm năm trước cậu dùng hôn khế liên hệ Úc Hoè, nói với anh nhất định phải lấy được ngọc chú, sống sót rời khỏi Mai Cốt Tràng, sau khi nhẫn tâm cắt đứt liên hệ, bi thương to lớn che trời lấp đất ùa đến, Từ Dĩ Niên khổ sở không sao tả được, không có giải trừ hôn khế ngay.

Cũng tại lúc này, trước ngực bỗng nhiên khẽ động. Cậu nhớ rõ khi đó mình cuống quít kéo cổ áo xuống, phát hiện hôn khế vốn che phủ trước ngực đã biến mất không còn tăm hơi.

"Không lâu sau khi ngắt liên hệ, hôn khế cũng giải trừ. Em tưởng anh là người giải trước, cho nên em luôn cảm thấy....Anh ghét em."

Lúc đầu gặp lại, cậu cho rằng Úc Hoè ghét cậu, hoàn toàn thất vọng về cậu, gặp nhau chỉ là để tính sổ với cậu.

Vẻ mặt Úc Hoè dần ngưng trọng. Hôn khế chỉ có hai cách giải, một là một phía chết đi, hôn khế sẽ tự động giải trừ, hai là một phía trong đó chủ động giải trừ hôn khế. Anh và Từ Dĩ Niên đều ngầm thừa nhận đối phương giải trừ, sau khi làm hoà hai người cùng tránh nhắc đến chuyện này.

"Bây giờ cả hai chúng ta đều còn sống, cũng không ai chủ động giải trừ hôn khế." Úc Hoè hơi dừng lại, "Có thể từ lúc ký kết hôn khế của chúng ta đã có vấn đề."

Bốn mắt nhìn nhau, Từ Dĩ Niên trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của mình trong mắt Úc Hoè.

Lúc trước đính hôn, hôn khế của bọn họ là Đường Phỉ tự tay hạ, nếu có ai có thể động vào....

Lưng Từ Dĩ Niên chợt toát ra một lớp mồ hôi lạnh, sau một lúc lâu, cậu mới tìm về được giọng nói của mình: "Có khi nào sư phụ....Là bởi vì Lam tính ra chúng ta nhất định phải xa nhau, sợ em không nhẫn tâm được cho nên mới tự tiện giải trừ không? Dù sao lúc ấy sư phụ cũng ân cần bảo em giải trừ hôn khế."

Thế nhưng thời gian giải trừ hôn khế lại quá khéo.

Úc Hoè thầm cười lạnh một tiếng.

Anh thấy dáng vẻ Từ Dĩ Niên lo lắng hỗn loạn, kéo cậu vào trong lòng, thả nhẹ giọng nói: "Đây cũng là một khả năng. Em đừng nghĩ nhiều, chuyện này anh sẽ điều tra rõ ràng."

Bình Luận (0)
Comment