Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 84

Chương 84: Mượn Mệnh

"Cậu muốn năng lực, muốn sức mạnh, một sức mạnh có thể phá hủy hết thảy mọi thứ"

-

Dấu vết mục nát lan từ đầu tim Úc Sóc lên thẳng phía trước, chỉ còn lại mảnh xương u ám. Từ Dĩ Niên nhìn chằm chằm lồng ngực Úc Sóc, thấy đoạn xương bị điểm sáng xuyên thấu lại khép về như ban đầu, sắc mặt Từ Dĩ Niên hoàn toàn khó coi.

Không chỉ cậu, Tạ Kì Hàn với Nam Chi cũng tái mặt không nói một lời, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng Tử Linh cử động vang lên cồm cộp, bóng đêm dày đặc lại lần nữa bao phủ khắp quảng trường.

Phản ứng của mọi người hình như làm cho Úc Sóc cảm thấy rất thú vị, trên mặt hắn dần cong lên ý cười, cuối cùng ánh mắt dừng lên trên người Úc Hòe. Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Úc Hòe đã khôi phục lại bình tĩnh, một đòn vừa nãy gần như hao hết yêu lực còn sót lại của Úc Hòe, linh thể trốn trong đá vụn dần biến mất. Máu tươi chảy dài trên mu bàn tay anh, Úc Hòe không cảm xúc nhìn Úc Sóc đối diện.

Úc Sóc tiếp tục nói: "Có lẽ là ta vùng vẫy quá lâu, không giống như những Tử Linh bình thường, ta giữ lại ký ức và năng lực. Chúng không xem ta thành con mồi nữa. Ta vội vàng trèo lên khỏi sông Tử Minh....Nơi đó rất cao, ta không nhớ rõ đã đi bao lâu, thế nhưng ta rất vui, chỉ cần nghĩ đến có thể trở về thế giới bình thường, ta không cũng cảm thấy vất vả."

Úc Sóc như đang chìm vào ký ức, biểu cảm dịu dàng trên mặt hắn trở nên vô cùng quái dị trong tình cảnh này.

"Giây phút tiếp xúc với ánh mặt trời, ngón tay của ta thế mà dần thối rữa, cảm giác bỏng rát truyền đến từ đầu ngón tay, lúc này ta mới nhớ ra, Tử Linh không thể chạm vào ánh nắng."

Vẻ mặt Úc Sóc dần âm trầm, hận thù và ghen ghét khiến giọng của hắn khàn đến đáng sợ. Bây giờ Úc Hòe mới nhận ra vì sao giọng hắn kì lạ như vậy: Dây thanh quản của Úc Sóc cũng hư, đó là lý do khiến giọng hắn nghe như lọt ra từ trong ống vỡ.

Linh thể xương khô lớn bằng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Úc Sóc, chỉ trong nháy mắt đã cuộn trào lên luồng gió lớn, cơn bão cuồng bạo cuốn theo đá vụn và ngọn lửa chưa tàn, trộn lẫn với than hồng xé rách trời đất____

Tất cả cuồng phong cùng xông về phía Úc Hòe. Anh muốn ngưng tụ lên kết giới ngăn cản, lại bị thương nặng không thể triệu hồi linh thể ra được. Úc Hòe không kịp tránh, bị gió lớn cuốn đi, ném thật mạnh vào trong đống đá vụn!

"Cả đời ta phải làm một quái vật u ám, không thể gặp ánh mặt trời." Trong gió lốc dường như có thể nối liền đất trời, gương mặt Úc Sóc vừa anh tuấn lại vừa tà ác, "___Như thế, quá bất công mà."

Gió lớn rít gào khiến mặt đất bắt đầu chấn động, thậm chí một số Tử Linh không may lọt vào, tức khắc bị gió mạnh cắt thành vô số mảnh nhỏ. Nam Chi thả dây leo ra: "Nắm lấy chúng!....Nhanh lên....! !"

Giọng Nam Chi bởi vì gào thét trong gió lốc mà mông lung không rõ. Quanh người Từ Dĩ Niên bao trùm ánh điện, nhưng ánh sáng vốn chói mắt cũng trở nên ảm đảm trong màn cát bay mù trời. Cậu chưa bao giờ cảm thấy năng lực của mình nhỏ yếu như thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Úc Hòe bị thương nặng, lại bất lực.

Từ Dĩ Niên cắn chặt răng, trên người bị cắt ra những vết máu rất nhỏ, cậu liều mình xông lên phía trước, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng không bị gió lớn cuốn đi, từ đầu đến cuối vẫn không thể tiến lên thêm một bước nào.

"Sở dĩ Tử Linh tà ác, là bởi vì chúng không chỉ ăn mòn thân thể, còn ăn mòn cả linh hồn." Giọng Úc Sóc rõ ràng mức đến dị thường trong cơn gió lốc tùy ý rít gào, lúc hắn nói chuyện mang theo tiếng vọng như lời ma quỷ thì thầm, "Vết thương thân thể dễ dàng chữa khỏi, nhưng tổn thương linh hồn thì không thể chuyển biến....Ngoại trừ một cách."

Úc Sóc nói tới đây, xuyên qua bão lửa dày nặng nhìn về bóng dáng đầm đìa máu của Úc Hòe. Anh giật mình một lát, biểu cảm trên mặt trống rỗng, như là hiểu được gì đó, trong mắt Úc Hòe nhuộm đẫm cơn giận chưa từng có bao giờ.

Một khi linh hồn đã bị tổn thương thì suốt đời không thể khỏi hẳn, chỉ có một cách chữa trị duy nhất: máu của ma tộc.

Là chủng tộc sử dụng linh hồn, năng lực của ma tộc cách biệt một trời một vực với tất cả yêu tộc khác: Bọn họ có thể điều khiển người chiến, biến năng lực của người chết về thành của mình. Nhân loại và yêu tộc sau khi bị ma tộc gϊếŧ chết không thể đầu thai, mãi cho đến khi ma tộc chết đi linh hồn mới được giải thoát. Tương ứng với đó, máu tươi của ma tộc có thể chữa khỏi tất cả tổn thương của linh hồn.

"Nửa người ta là xương khô, muốn khỏi hẳn cần rất nhiều máu của ma tộc. Nếu ta không gϊếŧ ma tộc, vĩnh viễn phải trốn tránh trong bóng tối, ta còn có thể làm sao bây giờ?"

Úc Sóc như đang bao biện cho mình, lại lộ ra cảm xúc như thể hiển nhiên, tiếp tục nói: "Trong quá trình tàn sát, ta phát hiện cơ thể của ta khôi phục ở mức độ nhất định, máu của một ma tộc sẽ không tiếp tục hiệu nghiệm nữa, ta nhất định phải gϊếŧ ma tộc tiếp theo. Càng là ma tộc thực lực mạnh mẽ, máu càng thêm hữu hiệu với linh hồn tổn thương."

Hắn còn nhớ rõ cảm nhận tuyệt vời khiến người ta cả đời khó quên khi được trị thương: Dòng máu ấm áp chảy xuống, bắp thịt mục nát bắt đầu sinh trưởng, làn da bóng loáng lại bọc lên khắp cơ thể, hắn cảm thấy linh hồn mình dường như cũng được tinh lọc, lại được hồi sinh thêm một lần nữa.

"Đáng tiếc số lượng ma tộc thật sự quá ít." Úc Sóc tiếc nuối nói, "Mẹ con là người hữu dụng nhất, ta dùng ba ngày lần lượt cắt từng mạch máu cô ta, cho đến khi cô ta chết đi, máu của cô ta vẫn có thể chữa lành vết thương của ta."

Gió lốc cuồng bạo thay phiên nhau lướt qua, đến khi gió lớn ngừng lại, tất cả mọi người đã bị cuốn đi khỏi chỗ, thậm chí có vài tuần tra viên còn không thấy bóng dáng đâu nữa. Úc Hòe phun ra một ngụm máu tươi, nửa quỳ trên mặt đất, tổn thương nghiêm trọng khiến xương cốt và nội tạng như muốn lệch đi, phía sau lưng cũng máu thịt lẫn lộn.

"Vì thỏa mãn mong muốn của mình, ông dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy gϊếŧ chết mọi người...." Giọng Úc Hòe khàn đến đáng sợ, anh đã không còn sức điều động linh thể chữa trị cho mình được nữa, đôi mắt nhìn về Úc Sóc toát ra ý hận thấu xương.

Anh không bao giờ quên được cuộc thảm sát tàn nhẫn đến mức tột cùng ấy. Không khí trôi nổi mùi máu nồng nặc, những yêu quái đó mặc áo choàng, đeo mặt nạ cột Tuyên Đàn vào cây thập giá, dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn gϊếŧ chết từng ma tộc một. Anh cho rằng hành hạ đến chết đẫm máu như vậy chỉ vì trút giận, không ngờ nguyên nhận thật sự lại là Úc Sóc muốn lấy máu tươi cả tộc.

"Ta vẫn luôn chờ con lớn dần, cho đến khi nghe được tin Đường Phỉ chết, ta biết thời cơ tới rồi." Thấy trong mắt Úc Hòe nhuộm đầy nỗi hận, Úc Sóc chẳng hề quan tâm nhoẻn miệng cười, "Ta rất ngạc nhiên, con vậy mà có thể đối phó được cậu ta, tốc độ con mạnh lên vượt xa với những gì ta mong đợi."

Sau khi rời khỏi sông Tử Minh, Úc Sóc xác định thương tích của mình chỉ có máu của ma tộc mới có thể chữa khỏi. Hắn dùng cấm thuật nhiều năm trước tình cờ biết được giao dịch với Đường Phỉ. Một khi thi triển cấm thuật, sau khi Tuyên Đàn chết đi Đường Phỉ có thể lấy được một nửa sức mạnh của bà. Hắn cần máu của tất cả ma tộc, Đường Phỉ muốn mạng Tuyên Đàn, hai người ăn nhịp với nhau.

Dưới sự giúp đỡ của Đường Phỉ, bọn họ thuận lợi liên lạc được với bốn nhà yêu tộc khác, âm mưu cho vụ thảm sát khiến cả hai giới cùng khiếp sợ.

Là kẻ đồng mưu, Úc Sóc biết rất rõ thực lực của Đường Phỉ, lúc nghe được tin Đường Phỉ chết, hắn biết thời cơ mình chờ nhiều năm cuối cùng cũng tới___Úc Hòe đã đủ mạnh mẽ, máu của anh có thể chữa khỏi hoàn toàn thể xác Tử Linh của hắn. Một khi khỏi hẳn, hắn có thể biến từ Tử Linh về lại yêu tộc, một lần nữa được đứng dưới ánh mặt trời.

Ngày Cảng Tử Do mở cửa gần ngay trước mắt, tất cả rồi sẽ trở thành số mệnh đã định. Những yêu quái không đủ thực lực, ồ ạt ùa vào trong ngày hôm ấy cũng trở thành trợ lực lớn mạnh nhất của hắn.

"Nếu không nhờ ta ngăn cản, năm đó con đã bị Đường Phỉ gϊếŧ chết từ lâu. Con nên cảm ơn ta cho con sống thêm năm năm." Úc Sóc nhìn chằm chằm Úc Hòe, đáy mắt toát ra vẻ cuồng nhiệt hưng phấn quái dị, "Bây giờ, là lúc con phải trả lại."

Không biết từ bao giờ, trên màn trời tối đen tụ lại vô số đám mây màu xanh lục sẫm, màu sắc kì lạ hệt như ngọn lửa ở dưới địa ngục. Giọt mưa màu đen rơi lên vai Úc Hòe. Kèm theo mùi chua thối khiến người ta buồn nôn, cơn đau bỏng rát truyền đến từ bề mặt da.

Trận mưa nặng hạt rơi nhanh trừ không trung xuống, làn da vừa tiếp xúc với mưa axit lập tức bốc lên khói trắng. Úc Hòe miễn cưỡng dựng lên kết giới, lại vì bị thương nặng mà khó thể chống đỡ được, tấm chắn mỏng manh lung lay sắp đổ dưới cơn mưa to.

Nhìn dáng vẻ khổ sở chống đỡ của anh, tiếng cười của Úc Sóc vừa khàn vừa điên cuồng: "Đến đây, thử xem đi! Con phải tự mình trải nghiệm mới hiểu được cảm giác trước đây của ta."

"Suốt mười ba năm, ta chỉ để các người trả lại một ít như vậy, dùng máu của các người___như vậy rõ ràng không thể công bằng hơn."

Như bị cảm xúc tăng vọt của Úc Sóc ảnh hưởng, đám Tử Linh xung quanh càng kích động hơn. Không ít yêu quái trong đội tuần tra mặt mày xám tro, chết lặng chống lại đám Tử Linh chẳng hề biết mệt trong trận chiến gần như không thể xoay chuyển này.

Tạ Kì Hàn với Nam Chi bị gió lớn cuốn ra bên ngoài quảng trường, lúc này đối mặt với Tử Linh đông như thủy triều, gần như không còn thời gian ứng đối với trận mưa lớn bất chợt đổ xuống, trên người hai người không ít thì nhiều mang theo vết thương, Trong số mọi người, Từ Dĩ Niên cách trung tâm trận mưa lớn gần nhất, cậu ngưng tụ lên kết giới tạm thời ngăn cản mưa axit đen.

Thấy kết giới Úc Hòe dựng lên dần bị mưa to xuyên thủng, lòng Từ Dĩ Niên nóng như lửa đốt, cậu không ngừng phóng ra ánh điện đánh nát Tử Linh, nhưng tốc độ đám Tử Linh sống lại trong trận mưa lớn nhanh đến đáng sợ, gần như Tử Linh gần đó vừa hóa thành tro đã có vô số bộ xương khô khác xông đến, Từ Dĩ Niên hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi bọn chúng.

Mưa càng lúc càng lớn, toàn bộ vùng trời ở khắp quảng trường tràn ngập mây xanh. Cuối cùng Úc Hòe không thể chống đỡ được nữa, cơn mưa rơi xuống từ trên nhanh chóng ăn mòn da thịt anh. Máu tươi chảy ra từ người Úc Hòe bị cơn mưa lớn liên tục rửa trôi, anh đã không còn sức để đứng thẳng nữa, chỉ có thể quỳ trên mặt đất.

"Úc Hòe! ! !" Từ Dĩ Niên vô cùng lo lắng, ánh điện đâm thủng tầng mây giáng xuống ầm ầm, nhưng vẫn không thể phá tan Tử Linh quấn quít không ngớt, cậu không còn lòng dạ duy trì kết giới, dần có hạt mưa xuyên qua kết giới rơi lên người cậu, cơn đau bỏng rát khiến vẻ mặt Từ Dĩ Niên cũng không nhịn được hơi vặn vẹo.

Chỉ một giọt mưa, cậu đã đau đến mức này, cậu không dám nghĩ rốt cuộc Úc Hòe đau đớn thế nào.

Nước mưa chảy xuôi xuống mặt, cổ, vai...Úc Hòe. Tựa như tưới dầu nóng vào trong máu thịt, dùng lưỡi dao sắc gọt gân róc xương. Vết thương trên lưng lại vỡ ra lần nữa, trong ánh mắt ngập tràn hứng thú của Úc Sóc, Úc Hòe chợt mở miệng nói: "Ông đúng là một tên quái vật....Ông cũng chỉ xứng làm một quái vật không thể gặp ánh mặt trời."

Cổ họng Úc Hòe cũng bị ăn mòn hơn nửa, giọng nói khô khốc kì lạ. Mưa nhỏ giọt xuống từ mặt Úc Hòe, anh chỉ có nửa gương mặt còn giữ được vẻ tuấn mỹ ban đầu, nửa bên còn lại lẫn lộn máu thịt, giống như ma quỷ, nhưng từ đầu đến cuối anh cũng không hề kêu đau. Máu nhỏ xuống từ khóe mắt Úc Hòe, đôi mắt tím sẫm cực kì giống Úc Sóc ngập tràn vẻ mỉa mai.

"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tao...!" Vẻ mặt vốn đang dạt dào hứng thú của Úc Sóc dần u ám, hắn nhìn gương mặt Úc Hòe, giật mình cảm thấy như vừa gặp được mình của quá khứ. Là 'mình' ngu ngốc, cao thượng, tự cho là đúng.

Suy nghĩ này khiến đáy lòng Úc Sóc tuôn ra từng cơn khó chịu, trong mắt hắn toát lên vẻ tàn ác, lại như bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, khóe môi vẽ lên nụ cười nham hiểm.

"Thôi." Úc Sóc khẽ cười nói, "Nếu con mang theo vẻ mặt này chết đi, cũng thú vị lắm."

Linh thể xương khô lớn bằng bàn tay chợt xuất hiện bên cạnh Úc Sóc, cả người linh thể đó đỏ như màu máu, trên khung xương nổi lên hoa văn đỏ tươi, Úc Sóc vỗ tay, sức mạnh vô hình xé không không ùa đến, trên người Úc Hòe lập tức xuất hiện thêm mấy lỗ thủng lớn bé.

Cổ Úc Hòe đã bị nước mưa ăn mòn, yết hầu không ngừng chảy máu, anh không thể nói chuyện, nhưng cơn đau gần như trí mạng vẫn khiến anh phải đau đớn rên lên một tiếng. Thấy máu trên người Úc Hòe thế mà tụ lại thành một sợi dây, tất cả nối liền với nơi mục nát trên ngực Úc Sóc, Từ Dĩ Niên chợt nhận ra Úc Sóc muốn làm gì: "Không____! !"

Nếu bị Úc Sóc rút hết máu, Úc Hòe sẽ chết! Sẽ chết giống như những ma tộc năm năm trước!

Ánh điện tức khắc tuôn ra chiếu sáng bóng đêm vô tận xung quanh, vẫn không xua tan đi được Tử Linh lao tới giống như hải triều. Từ Dĩ Niên không còn thời gian bận tâm đến bản thân, cậu không nhìn đôi tay xương đang vươn tới chỗ mình, tập trung tất cả dị năng vào chính giữa quảng trường, giáng xuống đầu Úc Sóc____

Rắc, roẹt!

Ánh điện tựa như thác nước cắt ngang động tác của Úc Sóc, toàn bộ dây máu bị nứt gãy ra. Không đợi cho Từ Dĩ Niên thở phào một hơi, xương khô nhào đến đâm năm ngón tay vào bả vai cậu.

Hơn nửa người của Úc Sóc đã bị dòng điện giật mất cảm giác, thậm chí con linh thể đỏ cũng biến mất sau khi dây máu gãy ra, hắn tức giận nhìn Từ Dĩ Niên, lại không ngờ còn có thêm một tia sét giáng xuống từ đỉnh đầu hắn!

Từ Dĩ Niên vậy mà không để ý đến Tử Linh điên cuồng xung quanh, lập tức vọt tới trước mặt Úc Sóc. Trên người cậu mang theo rất nhiều vết thương, bên mặt phủ đầy vết máu, nhưng ánh mắt cậu vì tức giận mà sáng đến kinh người, ánh hồ quang điện nổ tung trên ngón tay cậu, chỉ cách Úc Sóc gần trong gang tấc.

Lưỡi đao gió sắc bén đánh tới từ bên cạnh, chỉ thêm chút nữa thôi sẽ đâm xuyên qua thái dương Từ Dĩ Niên! Ngay phút cuối cùng Từ Dĩ Niên cảm nhận được nguy hiểm miễn cưỡng tránh thoát, gió lớn chợt nổi lên lại hất mạnh cậu xuống đất. Không đợi cậu đứng lên, lại thêm một cơn gió lốc rít gào xông đến, xung lượng cực lớn khiến mặt đất vỡ ra vô số vết nứt, Từ Dĩ Niên bị đánh bay, cả người đẫm máu.

Cảm nhận được hơi thở của Úc Hoè đột ngột thay đổi, Úc Sóc quay đầu qua, cười quái dị: "Yên tâm, ta biết nó rất quan trọng với con...."

Úc Sóc ngừng lại chốc lát, độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn: "Ta sẽ để nó xuống dưới cùng con."

Úc Sóc nói xong mặc kệ Từ Dĩ Niên, linh thể màu đỏ lại hiện lên lần nữa, máu chảy ra từ người Úc Hòe biến thành dây máu dày đặc, tất cả cùng tuôn hết về lồng ngực Úc Sóc. Xương khô tối đen tựa như nắng hạn gặp được mưa rào, tham lam hấp thụ máu của Úc Hòe.

Từ Dĩ Niên miễn cưỡng ngẩng đầu, ngón tay đẫm máu không ngừng run rẩy, vẫn chẳng thể tụ lên được chút dị năng nào. Trong tiếng cười của Úc Sóc xen lẫn tiếng mưa ào ào, tất cả đám xương khô cùng nhếch miệng vẽ ra nụ cười dữ tợn.

Máu chảy dài từ trán xuống, hình ảnh trước mắt Từ Dĩ Niên biến thành màu đỏ mờ ảo, cả người cậu phát run, tiếng tim đập lại trở nên rõ ràng đến dị thường.

Khung xương xanh biếc của Úc Sóc cách đó không xa lộ ra màu trắng không khác với người bình thường, máu thịt mới bao phủ lên chậm rãi sinh trưởng, đặc điểm của Tử Linh trên người hắn dần tan biến, sắc mặt Úc Hòe càng lúc càng tái nhợt, như thể giây tiếp theo sẽ hoàn toàn mất đi sức sống.

Nỗi hận và căm phẫn vô tận dần dâng lên từ đáy lòng Từ Dĩ Niên, sinh ra khát vọng mãnh liệt chưa từng có bao giờ.

Cậu muốn năng lực, muốn sức mạnh, một sức mạnh có thể phá hủy hết thảy mọi thứ. Cậu muốn cơn mưa lớn này dừng lại, khiến cho tất cả Tử Linh hoàn toàn biến mất, khiến cho kẻ gây nên tất cả tai họa nợ máu phải trả bằng máu.

Tiếng tim Từ Dĩ Niên đập càng lúc càng nhanh, cậu ở trên cao nhìn chằm chằm xuống Úc Sóc.

Cậu muốn một cái chết.

Cái chết của Úc Sóc.

....

Một sợi ánh sáng vàng tràn ra từ đầu ngón tay Từ Dĩ Niên. Cậu cảm thấy mình như được mây mù mềm mại ôm lấy, đau đớn trên người dần tiêu tan. Thế giới đỏ như màu máu trước mắt bao trùm lên một màu trắng dịu dàng mông lung, tiếng cười điên cuồng của Úc Sóc, tiếng xương Tử Linh cử động vang lên cồm cộp....Tất cả âm thanh cùng rời xa, thế giới như được ban ngày bao trùm, trở nên nhẹ nhàng yên tĩnh.

Nhưng giây tiếp theo, cậu bị một sức mạnh to lớn không thể chống lại kéo về hiện thực, tất cả hình ảnh và thanh âm cùng ùa về, cậu nghe được tiếng tim mình đập vang dội, tựa như tiếng trống, mạnh mẽ đến mức chưa từng có bao giờ.

Ngón tay Từ Dĩ Niên khẽ cử động, ánh điện xanh tím dần biến thành màu vàng tươi đẹp rực rỡ. Sợi sáng đó chẳng hề nổi bật trong đêm, nhưng đám Tử Linh đứng gần Từ Dĩ Niên lại như vừa thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng, trong hốc mắt trống rỗng toát ra biểu cảm sợ hãi tột độ.

Cậu chống hai tay xuống đất, chậm rãi mượn lực đứng lên. Từ Dĩ Niên hơi lung lay, vẫn không đứng vững được, nhưng trong lòng cậu cảm nhận được gì đó, ánh sáng ngưng tụ trên đầu ngón tay trở nên vô cùng lấp lánh trong đêm____

Ầm! !

Tia sét từ trời giáng xuống dễ dàng đâm thủng tầm mây xanh thẫm, ánh điện màu vàng xé rách đêm tối vô cùng vô tận, Tử Linh bị ánh sáng xuyên thấu tan thành tro bụi, cuối cùng không thể sống lại được nữa.

"Đó là....!" Cách chính giữa quảng trường khoảng ba trăm mét, đám xương khô xung quanh Tạ Kì Hàn bỗng nhiên ngừng cả chuyển động, chúng ngơ ngác đứng tại chỗ, hốc mắt tối đen nhìn chằm chằm về phía xa. Tạ Kì Hàn trông thấy ánh sáng chói mắt bên ấy, đồng tử chợt co lại.

"....Là mặt trời." Dưới tháp đồng hồ đã hóa thành đống đổ nát, Nam Chi không thể tin nhìn ánh điện màu vàng tỏa ra quanh người Từ Dĩ Niên, lẩm bẩm nói, "Mặt trời gắn vào dị năng cậu ấy."

Tử Linh xung quanh như gặp phải kẻ thù, điên cuồng chạy tán loạn khắp nơi. Từ Dĩ Niên nhìn đầu ngón tay lóe lên ánh sáng rực rỡ, lời nói của thầy tướng số bỗng lướt qua đầu:

"Mặc dù tỉ lệ rất nhỏ, nhưng mệnh Bạch Trú khác với hai mệnh còn lại, có thể 'mượn mệnh' từ trời, có lẽ trong giây phút nào đó, Thần sẽ đáp lại lời cầu nguyện mạnh mẽ của cậu."

___Trời nghe được lời cầu nguyện của cậu, cho cậu mượn mặt trời xé rách bóng đêm, vĩnh viễn bất diệt.

Câu chuyện của Úc Sóc khiến mình nhớ đến "Ông lão đánh cá và gã Hung thần" trong Ngàn Lẻ Một Đêm. Gã Hung thần phạm lỗi và bị trời phạt nhốt vào cái chai ném xuống biển suốt mấy trăm năm. Gã từng hứa rằng "Nếu có ai cứu ta, ta sẽ làm phép cho kẻ ấy được giàu sang, suиɠ sướиɠ", nhưng qua đi ba thế kỷ vẫn chẳng có ai cứu gã, đến thế kỷ thứ tư, gã tức giận nguyền rủa "Từ nay về sau, nếu kẻ nào cứu ta, kẻ ấy sẽ bị ta gϊếŧ."

Úc Sóc thối rữa dưới đáy sông Tử Minh 13 năm, chắc chắn trong lòng hắn đã từng đấu tranh vô số lần, hối hận, không cam lòng, hi vọng, thất vọng, giãy giụa, điên cuồng, dần vặn vẹo biến chất. Hắn không giống Đường Phỉ, Đường Phỉ quá ám ảnh với tướng mệnh của mình, quá ám ảnh với địa vị, với sức mạnh mà biến mình thành "ác" ngay từ ngày nhỏ. Nhưng Úc Sóc thì không, hắn từng thiện lương, từng là người lên ý tưởng cho 'Chung sống hòa bình', từng mang mệnh Bạch Trú quang minh rực rỡ, từng rất yêu vợ con, đến mức bằng lòng chết vì Tuyên Đàn. Có lẽ lúc hắn ngã xuống đáy sông cũng rất vui mừng vì đã bảo vệ được người nhà, nhưng giống như hắn nói, Tử Linh ăn mòn linh hồn hắn, linh hồn theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen. Nỗi tra tấn ngày qua ngày khiến hắn bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình, bởi 13 năm là quá dài.

Nếu hắn biến thành Tử Linh không có suy nghĩ, có lẽ đó là kết cục tốt nhất với hắn. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn cách vì bản thân mình, không biết lúc hắn sát hại Tuyên Đàn có cảm thấy đau lòng, có thấy hối hận chút nào không. Nhưng hắn đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, không còn là người chồng tốt của Tuyên Đàn, không còn là người ba tốt trong lòng Úc Hòe nữa.

Nói đi vẫn phải nói lại, Úc Hòe cũng chịu vô số đau khổ, ba vì cứu mẹ mà chết, người mình yêu thương bỏ đi trong lúc mình chật vật nhất (dù là hiểu lầm), một mình đấu tranh để mạnh mẽ hơn, cuối cùng phát hiện người gϊếŧ cả gia tộc mình lại chính là ba. Mà Úc Hòe vẫn dành phần dịu dàng cho người mình yêu, giữ được bản chất vốn có, đó là điều Úc Sóc không bao giờ làm được.

Bình Luận (0)
Comment