Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1080

Chương 1080:

“Cho dù con chán ghét Thẩm Tư Thành thì cũng không cần thiết phải tìm mấy loại người như Diệp Phi.”

Trần Thần Hi nhắc nhở một câu, mở lon cà phê và nhấm nháp: “Cậu ta không hợp với chúng ta, cũng không môn đăng hộ đối”

Trần Tích Mặc khế thở dài: “Con hiểu rồi”

Mười phút sau, chiếc xe đi qua Bệnh viện Ung Bướu Nhân dân Thiên Thành.

Trần Thần Hi đang uống cà phê đột nhiên cười lạnh, sau đó quay đầu nhẹ về phía tài xế: “Đến bệnh viện, thu xếp một vài chuyên gia cho tôi.”

“Tôi muốn kiểm tra thật kỹ xem dạ dày của mình có vấn đề gì không”

Bà ta định dùng một bản báo cáo chuyên môn để tát vào mặt Diệp Phi một cách nghiêm khắc, và để con gái bà ta nhận ra sự giả vờ của Diệp Phi.

“Mẹ, đừng đi, con biết Diệp Phi chỉ nói lung tung thôi.”

Trần Tích Mặc ngăn mẹ cô lại và nói: ‘Lần trước anh ấy cũng nói rằng Vũ Yên có một khối u. Anh ấy thỉnh thoảng có vấn đề về thân kinh thôi, mẹ đừng để ý làm gì.”

“Mất chút thời gian nhưng có thể khiến cậu ta cảm thấy xấu hổ Trần Thần Hi mỉm cười, dắt con gái ra khỏi cửa xe, sau đó thông qua mối quan hệ mà gọi chuyên gia đến kiểm tra thân thể.

Đặc biệt là dạ dày, bà ta đã nhờ nhiều chuyên gia luân phiên khám.

Bà ta đang chờ đợi để đánh vào mặt Diệp Phi.

Sau nửa giờ, một số chuyên gia ung bướu chạy đến trước mặt bà ta: “Tổng giám đốc Trần, ung thư dạ dày, giai đoạn hai…”

Nụ cười của Trần Thần Hi lập tức cứng ngắc.

Quế Diệp Phi không biết việc Trần Thần Hi đã làm kiểm tra. Sau khi trở về từ đồn cảnh sát, Diệp Phi đã đưa Diệp Vô Cửu và những người khác rời khỏi Bạch Vân Cư.

Diệp Phi đã gọi ba hoặc bốn cuộc điện thoại, sau đó đưa đám Diệp Vô Cửu đi ăn tiệc buffet.

“Diệp Phi, hay là chúng ta rời khỏi Thiên Thành đi?”

Đang ăn đồ ăn, Thẩm Bích Cầm cẩn thận nhìn Diệp Phi: “Không cần phải đấu đá với đám Thẩm Bảo Đông đâu”

Dù hai bên đã đoạn tuyệt nhưng bà ấy không muốn kiểu không chết không ngừng, không phải bà ấy lo lắng cho sự an nguy của nhà họ Thẩm, mà là bà ấy không muốn Diệp Phi gây chuyện phiền phức giận: “Không, tuyệt đối không được, nhất định phải liều mạng một sống một chết với bọn họ.”

“Những người này quá vô liêm sỉ và không hề biết giới hạn là gì. Lấy công thức bí mật cấp sáu làm của riêng còn chưa đủ, họ còn tạt nước bẩn lên người chúng ta nữa đấy”

“Nếu không dạy dỗ bọn họ một cách nghiêm túc, họ sẽ nghĩ chúng ta rất dễ bắt nạt”

Ông đã biết rõ mọi chuyện từ Tô Tích Nhi, nếu không phải Thẩm Bích Cầm giữ chặt ông thì ông đã vọt vào nhà họ Thẩm liều mạng với họ rồi.

Thẩm Bích Cầm trừng mắt nhìn Diệp Vô Cửu: “Tôi và Tích Nhi không sao mà? Đánh nhau chém giết, Diệp Phi xảy ra chuyện thì phải làm sao?”

Tô Tích Nhi cũng nhìn Diệp Phi và gật đầu: “Ừm, tôi không sao.”

“Mẹ, yên tâm, bọn họ không thể làm tổn thương con đâu”

Có một tia sáng lóe lên trong mắt Diệp Phi: “Hai mươi năm trước bọn họ hãm hại mẹ, bây giờ lại ức hiếp mẹ, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu”

“Con đã nói rồi, không chỉ bà cụ sẽ tự mình đánh gãy chân Thẩm Bảo Đông, mà con còn phải đuổi toàn bộ người nhà họ Thẩm ra khỏi Thiên Thành luôn”

“Từ nay về sau, mẹ là người họ Thẩm duy nhất ở Thiên Thành”

Anh muốn khiến cả nhà họ Thẩm phải hối hận, việc cướp đoạt công thức bí mật của mình, ức hiếp mẹ, đó là những hành động vô cùng ngu xuẩn.

Diệp Vô Cửu liên tục gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, phải ăn miếng trả miếng, chúng ta không thể làm thứ bánh bèo vô dụng được”

Sau một loạt sóng gió, Diệp Vô Cửu không còn tin rằng người tốt sẽ được đền đáp, mà cảm thấy người tốt thì sẽ bị lừa dối.

Thẩm Bích Cầm vẫn có chút không tin: “Diệp Phi, hai mươi năm trước, công thức bí mật mà mẹ tiết lộ thật sự là do người nhà họ Thẩm xúi giục dì Quế sao?”

“Đúng vật Diệp Phi biết rõ mẹ mình nghĩ gì, cũng không muốn nhà họ Thẩm trở nên tồi tệ như vậy, anh cười nhẹ: “Hôm nay bọn họ đối xử với mẹ như vậy, mẹ có thể tưởng tượng bọn họ sẽ phãn nộ như thế nào khi hai mươi năm trước mẹ ngồi trên nửa tài sản gia tộc”

“Họ trực tiếp cướp của mẹ thì sẽ bị người ngoài chỉ trích bắt nạt trẻ mồ côi cha và góa phụ, vì vậy việc dùng công thức bí mật làm một chiêu trò cũng là điều bình thường”

Bình Luận (0)
Comment