Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1276

Chương 1276:

Trương Hào Khôn, chủ tịch tập đoàn Trương Thị.

Bình thường Trương Hào Khôn hay cười hơ hớ trông chắc khác gì Phật Di Lặc nhưng bấy giờ nó chẳng còn sót lại chút gì, không còn sự vui vẻ và hiền lành như trước kia.

Ngoài cú sốc do mất con sai thì lúc nãy ông ta cũng vừa nhận được điện thoại chủ tay sai, những thành viên của Trương Thị được cử đi để quấy rối đã gây ra xung đột vũ lực sau đó còn dùng cả bình cháy, cuối cùng bị cảnh sát bắt hết về.

Ông ta tức giận mắng thầm một đám chẳng được tích sự gì rồi còn gây thêm chuyện.

Như thế chẳng những Kim Chỉ Lâm nhận được sự đồng tình mà còn khiến cho ông ta bị chính quyền để mắt tới, suy cho cùng thì chuyện này cũng khá là nhạy cảm.

Sau đó ông ta cất giấu cảm xúc của mình đi, nhìn vị khách Đường Nhược Tuyết không mời mà đến.

Đường Nhược Tuyết đi tới thắp hương cho Trương Huyền dâng hương sau đó đi đến chỗ Trương Hào Khôn: “Chủ tịch Trương, người chết rồi không thề sống lại nên ông hãy nén bi thương”

Cô để lại một phong bì trắng cho quản gia.

“Cảm ơn cô Đường Nhược Tuyết đã có lòng.

Trương Hào Không biết Đường Nhược Tuyết, ông còn chẳng thèm ngước mắt lên hỏi: “Tổng giám đốc Đường tìm tôi có việc gì thế, không biết giao dịch cô muốn nói tới là gì?

“Tôi muốn có những bằng chứng chứng minh Diệp Phi trong sạch” Đường Nhược Tuyết ngồi xuống lấy một xấp giấy tiền vàng bạc bỏ vào chậu than: “Lợi thế chính là mạng của tịch Trương.”

“Vô liêm sỉ!” Trương Hào Khôn nghe vậy lập tức giận dữ: “Đường Nhược Tuyết, cô có biết mình đang nói cái gì không?

Diệp Phi giết con tôi, mà cô lại tìm tôi đòi bằng chứng để chứng minh nó trong sạch? Não cô bị úng nước hay là cô thích chơi tôi? Hơn nữa tôi còn chưa hỏi tội Đại Đường Dạ Sắc thì cô đã chạy tới tẩy trắng cho Diệp Phi rồi, cô tưởng Trương Hào Khôn này là con mèo bệnh ư?”

Ông ta trợn trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt trông như muốn xé nát Đường Nhược Tuyết ra bất kì lúc nào.

“Làm gì có chuyện ông là con mèo bệnh?” Đường Nhược Tuyết không hề nao núng, không quan tâm đến sự tức giận của Trương Hào Khôn: “Nếu chủ tịch Trương là người dễ bắt nạt thì chắc Triệu Tam Xuân, Tiễn Lập Mã, Tôn Tiểu Dương, Lý Kiến Dân cũng đã không có cỏ trên mộ rồi”

Vừa nói chuyện Đường Nhược Tuyết vừa lấy một xấp tài liệu trong túi xách ra thả vào chậu than đốt lên.

Trên đó không chỉ có chữ mà còn có ảnh chụp khiến Trương Hào Khôn trợn trừng mắt.

Người ngoài không biết Đường Nhược Tuyết đang nói gì nhưng Trương Hào Khôn thì khá sốc.

Những cái tên đó đều là những người tranh giành tài nguyên với ông ta rồi bị ông ta cho “mất tích” không tiếng động.

Trương Hào Khôn thở gấp, không còn nhìn Đường Nhược Tuyết như bình hoa nữa.

Thế nhưng ông ta vẫn giữ cái vẻ trịnh thượng của mình, cười lạnh: “Cô nhắc tới đám người đó làm cái quái gì, bao nhiêu năm rồi, mộ đã mọc cỏ cao hai mét thì làm gì được tôi mà nói?” Tải app truyện hola đọc miễn phí giúp nhóm nhé!

“Cô đừng có lôi mấy thứ vớ vẩn đó ra đậy hù dọa tôi, ra ngoài hỏi thăm thử xem Trương Hào Khôn này có phải là người cô có thể dọa được không nhé.”

Trương Hào Khôn ném một xấp tiền giấy vào trong: “Nhưng cô cũng khá ghê gớm, chuyện đó mà cô cũng đào ra được”

Cách biệt năm tháng, dù răng xấp tài liệu của Đường Nhược Tuyết chẳng có tác dụng gì nhưng nhìn theo một góc độ khác thì kah3 năng bới móc của cô khiến lòng người sợ hãi.

“Tôi cũng có những người bạn khác và nhờ họ điều tra”

Đường Nhược Tuyết lại lấy ra thêm một ít tài liệu khác ném vào trong lửa: “Không ngờ chủ tịch Trương vẫn còn nhớ bọn họ, không biết ông có còn nhớ ra ai nữa không, tôi tiếp tục điều tra thêm một ít để ông ôn lại chuyện tình cảm năm đó.”

“Vương Tân Thành?”

“Mã Đại Khang?”

“Trương Hưng Hải?”

“Diệp Thanh Dương?”

“Hình như bọn họ đều là các đối tác từng làm ăn với ông, sau đó bọn họ phải gánh vác cả đống nợ trên lưng, đó chính là kế hoạch ông bày ra”

Đường Nhược Tuyết nhìn Trương Hào Khôn cười nói: “Một mình bọn họ không phải là đối thủ của chủ tịch Trương, không biết gộp hết tất cả lại thì có thể khiến cho chủ tịch Trương bất ngờ không nhỉ?”

Mí mắt Trương Hào Khôn giật giật, cười nhưng ánh mắt lạnh lếo: “Cô cứ thử xem, tôi có sợ gì những điều đó không”

Bình Luận (0)
Comment