Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1286

Chương 1286:

Ngoài cửa nhanh chóng có một ông cụ không có tóc dẫn theo một người hỗ trợ bước vào.

Thấy Diệp Phi thì hơi hơi sửng sốt, sau đó vui sướng gọi: “Chào sư phụ.”

Dương Hồng Tinh và Lý Tĩnh ngẩn ra, hoàn toàn không kịp phản ứng, Công Tôn Uyên, vị vua trong thuật châm cứu gọi Diệp Phi là sư phụ?

Diệp Phi khẽ gật đầu không nói gì, tiếp tục đi.

Ngoài cửa lại xuất hiện vài người nữa, một ông cụ mắc áo hoa chắp hai tay sau lưng đi tới, thấy Diệp Phi lập tức sáng mắt lên, hết sức kính cẩn chào: “Chào thầy!”

Dương Hồng Tinh và Lý Tĩnh lại khiếp sợ lần nữa, chuyện gì thế này? Dược Vương Dược Thắng Hàn cũng gọi Diệp Phi là thây?

Bọn họ chưa kinh ngạc xong thì Tôn Thánh Thủ trông như thần thánh phương nào đi tới thấy Diệp Phi lập tức giật mình.

Ông ấy không quan tâm tới ai nữa, chạy tới chào hỏi: “Chào sư phụ!”

Lý Tĩnh suýt tí nữa ngã sấp xuống.

“Cứu người đi nhé!” Diệp Phi không ở lại nói chuyện với bọn hị mà võ vai họ xong rồi vào thang máy.

Đám người Tôn Thánh Thủ nói với cái thang máy: “Sư phụ đi thong thải”

Mí mắt Dương Hồng Tinh giật giật, buột miệng hỏi: “Thầy Tôn lão, thây Dược, ông Công Tôn, mọi người vừa mới gọi ai là sư phụ thế?”

“Diệp Phi, sư phụ của ba người chúng tôi đấy” Bọn họ đồng thanh đáp.

“A!” Lý Tĩnh trợn mắt há hốc mồm.

Khi Dương Hồng Tinh và Lý Tĩnh đang bận khiếp sợ thì Diệp Phi đã ra khỏi bệnh viện Bác Ái.

Anh vừa mới xuất hiện ở cửa thì một chiếc Ferrari đã gào rú chạy tới.

Cửa kính xe hạ xuống lộ ra gương mặt tươi cười của Tống Hồng Nhan.

Cô ấy mặc sườn xám, tóc xõa tung với da thịt trắng nõn, môi hồng răng trắng cực kì hoàn hảo.

“Ra rồi à? Lên xe?” Tống Hồng Nhan còn tiện tay cấp Diệp Phi ném cho Diệp Phi cái bùa bình an: “Xua đuổi xui xẻo: Diệp Phi cười ngồi vào ghế phụ: “Làm sao chị biết tôi ở đây?”

“Từ khi cậu vào đó thì tôi đã sắp xếp người ngoài đồn cảnh sát rồi” Tống Hồng Nhan giơ tay đặt lên tay Diệp Phi làm ấm: “Tất cả mọi hành động của cậu tôi đều nắm được, tôi không muốn cậu bị người ta hại ngâm”

“Cậu ba nhà họ Dương đưa cậu tới bệnh viện Bác Ái, tôi nghĩ đến chuyện Dương Thiên Tuyết té ngựa nên đoán anh ta kéo cậu tới đây để cứu người nên tôi cũng chạy tới đây xem thử. Chỉ là tốc độ cậu đi vào và đi ra nhanh hơn tôi tưởng, tình hình của Dương Thiên Tuyết không được tốt ư?” Cô ấy vừa xoay bánh lái đi vừa há miệng nói chuyện với anh.

“Chắc là xong rồi nhỉ, nếu không làm sao anh cả nhà họ Dương lại thả cậu ra đây.”

“Không có!” Diệp Phi lười biếng tựa vào ghế để tinh thần mình thoải mái hơn một chút.

“Tôi nể tình Dương Kiếm Hùng đến cứu người nhưng Dương Hồng Tinh không cho tôi ra tay, còn đuổi tôi ra khỏi phòng”

“Ông ta mời lão Tôn, lão Dược và Công Tôn tới đây, cảm thấy bọn họ có thể cứu Dương Thiên Tuyết” Diệp Phi thành thật trả lời: “Thế nhưng ông ấy cũng chẳng cho tôi tự do”

“Đuổi cậu ra ngoài ư?” Tống Hồng Nhan nghe vậy bèn cười: “Cái ông này cũng kỳ, thà để ba đồ đệ của người ta làm chứ nhất quyết không cho sư phụ của ba người đó ra tay”

“Thế nhưng như vậy cũng tốt, cậu không cần phí sức lao động, tối nay có thể nghỉ ngơi cho thoải mái. Nhưng nhóm lão Tôn có thể cứu người được không?”

Cô ấy bổ sung: “Tôi lo không cứu được, Dương Hồng Tỉnh giận chó đánh mèo lên cậu cũng không sao, chỉ sợ là ông cụ Dương thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh”

“Tình trạng của Dương Thiên Tuyết thế này chắc chỉ mình tôi mới chữa được” Diệp Phi khẽ híp mắt: “Thế nhưng nhóm lão Tôn ở đó cùng nhau cứu chữa thì dù không thể vượt qua nguy hiểm thì cũng giữ được mạng cô ta thêm một tuần”

“Trong lúc đó nếu như bọn họ lại tìm tới tôi, thật lòng thật dạ nhờ giúp đỡ thì tôi có thể giúp một phen. Nếu Dương Hồng Tinh không muốn mất mặt, tôi cũng không chủ động đi cứu người.”

Anh gõ tay vào kính xe: “Mặc dù ông ta là một người khá vững vàng ở Long Đô nhưng cũng không đến nỗi phải bám vào ông ta mới sống được”

“Trước đây cậu cả nhà họ Dương cũng tốt, chỉ là càng ngày càng khó chịu.” Tống Hồng Nhan áy náy nói: “Diệp Phi, thật lòng xin lỗi, tôi không nên bảo cậu đến gặp ông ta, để cậu suyt chút nữa đã không ra tù được.”

Bình Luận (0)
Comment