Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1330

Chương 1330:

“Anh giết người một trăm lần, chín mươi chín lần đều bình an, nhưng chỉ cần một lần không thoát thân được, thì coi như chấm dứt cuộc đời”

“Cho nên nếu không phải bất đắc dĩ, em không hề tán thành việc làm này của anh”

Cô hiếm khi trải lòng với Diệp Phi: “Tuy nhiên, việc Trương Huyền tự sát, nhất là sau khi bị chị cả mắng mỏ, em đã cố gắng nhìn nhận vấn đề từ góc độ của anh”

“Mặc dù em vẫn cảm thấy giết chóc là quá đáng, nhưng em phải thừa nhận rằng anh không có nhiều lựa chọn”

“Và nếu anh có lòng tốt tha cho bọn chúng, bọn chúng chưa chắc đã tha cho anh”

“Đối với những người có xuất thân lai lịch thâm sâu nổi trội như bọn chúng, nếu không dùng cái chết để khiến họ sợ hãi, thì họ sẽ càng ngang ngược làm càn”

“Bởi vì họ sẽ cảm thấy rằng không thể tùy tiện giãm đạp anh mà không cần phải lo lắng về hậu quả”

“Vì vậy, em đột nhiên thông cảm với cách giải quyết của anh”

Cô do dự một chút, sau đó nhìn Diệp Phi với ý xin lỗi: “Diệp Phi, em nợ anh một lời xin lỗi, em xin lỗi!”

“Ngoài ra, em cũng muốn nói lời cảm ơn anh”

Cô xin lỗi vì thái độ trước đây của mình, sau bao nhiêu khiêu khích, bao nhiêu tổn thương, Diệp Phi vẫn bảo vệ cô.

Cảm ơn, cô cảm ơn Diệp Phi đã làm rất nhiều điều cho cô và nhà họ Đường, nếu không có Diệp Phi, nhà họ Đường đã tan rã, cô cũng không thể làm chủ được.

Diệp Phi khẽ giật mình, dường như không thể ngờ Đường Nhược Tuyết lại cúi mình trước anh, từ khi quen cô anh chưa thấy cô như vậy bao giờ.

Anh còn cảm nhận được sự chân thành trong lời xin lỗi và cảm ơn của Đường Nhược Tuyết.

Nghĩ đến đây và nghĩ tới những gì mình sẽ làm trong tương lai, trong lòng Diệp Phi có chút áy náy, nhưng anh nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình.

“Chúng ta đã nói rồi, không nhắc đến những chuyện trước kia nữa”

Diệp Phi mỉm cười với Đường Nhược Tuyết: “Chỉ cần chúng ta có một tương lai tốt đẹp, quá khứ thế nào không quan trọng”

“Được rồi, không nói nữa, nào, em mời anh một ly”

Đường Nhược Tuyết cười ngọt ngào, rót nửa ly rượu cho Diệp Phi, sau đó cạn ly rồi uống.

“Đúng rồi, nghe nói anh đánh trọng thương Aoki Saburo chỉ bằng một cái ly, anh làm sao hay vậy?”

Khuôn mặt xinh xắn của cô lộ rõ vẻ tò mò, làm bầu không khí trở nên dễ chịu.

“Rất đơn giản”

Diệp Phi không hề giấu giếm Đường Nhược Tuyết: “Aoki Saburo có vấn đề về tim, có một khe hở nhỏ vô hình bẩm sinh”

“Lúc nhỏ sẽ chẳng có ảnh hưởng gì, nhưng càng lớn khe hở càng to dần, cuối cùng sẽ trở thành một vết thương chí mạng”

“Lúc đó anh thấy ông ta xoa bóp tim vài lần, dùng thuốc để điều chỉnh nhịp †im và còn tránh nghe một số tần suất âm thanh nhất định. Tôi đoán rằng tim ông ta có gì đó không ổn”

“Vì vậy, khi ông ta đến gần anh, anh gõ vào chiếc cốc để tạo ra âm thanh của tiếng gõ cùng tần số với nhịp tim của ông ta, do đó tạo ra âm vang của vết nứt trong tim ông ta”

“Em thử nghĩ đi, âm vang khe hở, nó giống như một vết nứt khiến trái tim bị tổn thương nghiêm trọng. Làm sao Aoki Saburo có thể chịu đựng được?”

Diệp Phi nhếch miệng cười: “Vì vậy ông ta chỉ có thể quỳ xuống..” Đường Nhược Tuyết vừa nghe vừa há to chiếc miệng bé xíu của mình, cô không ngờ răng y thuật của Diệp Phi không chỉ có thể cứu người mà còn có thể giết người một cách vô hình như vậy… Khi hai người cùng nhau vô tư nói cười trong bữa tối thì Lâm Thất Di lại đang lẻn vào văn phòng chủ tịch và mò mẫm lấy điện thoại di động từ chiếc ghế sô pha đơn.

Điện thoại vẫn đang ghi âm, bà ta vội vàng tắt đi rồi lẳng lặng chuồn ra ngoài, chạy ra bãi đậu xe núp vào chiếc Audi của mình nghe.

Đường Nhược Tuyết hét lên đuổi bà ta ra ngoài khiến bà ta càng tò mò về cuộc nói chuyện giữa hai người cho nên cố ý nán lại bỏ chiếc điện thoại đã bật sẵn chế độ ghi âm trong ghế sô pha.

Lâm Thất Di muốn biết rốt cục họ bàn về chuyện gì.

“Nhược Tuyết bạch dược? Giá trị thị trường cả trăm nghìn tỷ?”

“Hiệu quả gấp mười lần trăm lần các loại khác trên thị trường?”

Bình Luận (0)
Comment