Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1362

Chương 1362:

Bà ta nhìn Uông Kiều Sở đây mong đợi, một tư thế của những bậc anh hùng đang cầu xin công lao.

“Vậy phải xem ngọn lửa đó có đủ lớn không”

Uông Kiều Sở cười mỉa mai: “Tôi nghe nói rằng Đường Nhược Tuyết và Lâm Thu Linh suýt chết cháy. Xem ra trước đây tôi đã đánh giá thấp dũng khí và thủ đoạn của bà rồi”

Anh vốn tưởng rằng Thất Di Thất sẽ dùng một số thủ đoạn nhỏ để có được phương thuốc gia truyền này, nhưng không ngờ cô ta lại phát hỏa dương đông kích tây.

Thủ đoạn này làm cho Uông Kiều Sở có chút kinh ngạc, cũng làm cho anh †a tin thêm một tai mắt bên cạnh.

“Tôi cũng không muốn đâu”

Thất Di Thất giả vờ bất lực: “Cũng không còn cách nào khác, tôi đã hứa với cậu Sở Kiều, dù bất kể rủi ro gì cũng phải chiến đấu”

Mặc dù bà ta chỉ nói qua loa, nhưng nghĩ đến đám cháy to như vậy, Thất Di Thất trong lòng vẫn còn vương vấn sợ hãi, nếu không cẩn thận sẽ chết cả hai người.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến sau này tài khoản có hàng chục tỷ, bà ta đã cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

Uông Sở Kiều hỏi lại: Bọn Nhược Tuyết có biết bà đã lấy phương thuốc gia truyền không?”

“Tôi chắc chăn là họ không biết”

Thất Di Thất lắc đầu: “Trung tâm nghiên cứu và phát triển đã bị đốt cháy không thể nhận ra, văn phòng của Đường Nhược Tuyết cũng đã bị phá hủy.

Theo như cô ta thấy thì phương thuốc gia truyền đương nhiên cũng bị đốt cháy rồi”

“Cậu Sở Kiều yên tâm, cô ta sẽ không nghỉ ngờ phương thuốc gia truyền bị đánh cắp, và cũng sẽ không nghỉ ngờ tôi đâu”

Bà ta biểu lộ sự tự mãn: “Tôi đã xử lý tất cả mọi thứ “Bà làm rất tốt, chẳng trách là lão cán bộ, suy nghĩ rất chỉ tiết”

Uông Sở Kiều giơ ngón tay cái lên với Thất Di Thất: “Bà yên tâm, sau khi sự việc hoàn thành, phần thưởng của bà tuyệt đối sẽ không ít đâu”

Thất Di Thất rất vui mừng: “Cám ơn cậu Sở Kiềt Đây có thể coi như leo lên con tàu lớn của Uông Kiều Sở rồi, một gia đình lớn nhỏ đều có thể giàu sang phú quý cả đời, cũng có thể vượt qua cả Lâm Thu Linh.

“Nhưng mà đã có phương thuốc gia truyền trong tay rồi mà sự việc vẫn chưa kết thúc sao.”

Uông Sở Kiều lại hô hào: “Bà cứ tiếp tục làm theo kế hoạch tôi đã nói, dùng một tỷ đồng âm thầm mua lại nhân sự dự án”

“Tôi muốn xem liệu Diệp Phi và những người khác có sản xuất loại thuốc này hay không, và các nhân viên của dự án sẽ cần phải làm chứng trong tương lai”

Khóe miệng anh ta cong lên: “Phương thuốc gia truyền chỉ là bắt đầu, không phải kết thúc…”

Thất Di Thất gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ sắp xếp hợp lý”

Nói xong, bà ta khẽ cúi đầu, xoay người rời khỏi phòng.

Bà ta vô lý và kiêu ngạo với Diệp Phi, nhưng lại nghe theo lời của bọn Uông Sở Kiều…

“Hãy tìm một người đáng tin cậy để pha chế phương thuốc này, xem thử có phải là Nhược Tuyết bạch dược hay không”

Uông Sở Kiều vân vê mảnh giấy, đưa cho Nguyên Họa: “Trọng tâm trong nửa tháng tới của cô là theo dõi dược sư điều chế thuốc: “Mẫu thử ra lò rồi, nếu hiệu quả tốt hơn uông thị bách dược thì đầu tiên cậu phải đăng ký và xin cấp bằng sáng chế càng sớm càng tốt, điều này sẽ cắt giảm cơ hội sản xuất thuốc của Diệp Phi”

“Sau khi làm đúng theo pháp luật rồi, nếu Diệp Phi tái sản xuất thuốc Nhược.

Tuyết bạch dược, chúng ta có thể kiện gia đình anh ta phá sản”

Trong mắt anh ta hiện lên một tia mập mờ: “Sự sỉ nhục anh ta từng làm với tôi, tôi phải cho anh ta nếm một lần”

“Tôi biết rồi”

Nguyên Họa mỉm cười tiếp lời: “Sau khi thắng kiện, chúng ta sẽ tận dụng sức nóng của vụ kiện để quảng bá bách dược này cho toàn bộ Thần Châu”

€ô ta đã chụp ảnh và lưu lại mảnh giấy này, sau đó dùng bật lửa đốt phương thuốc gia truyền và đốt cháy hoàn toàn để không đến được tay của Diệp Phi.

Bình Luận (0)
Comment