Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1411

Chương 1411:

“Lý Tịnh đi mời không có tác dụng thì tôi đi mời cũng vô dụng, ngược lại Lý Tịnh mất chức trưởng khoa, tôi bị dọa cắt đứt một ngón tay”

Cốc Oanh vô tình như cố ý kích thích Dương Hồng Tinh: “Có lẽ anh ấy muốn mấy người quỳ xuống trước mặt anh ấy mà xin lỗi, tự cắt một ngón tay, sau đó sẽ cứu Thiên Tuyết”

“Bắt tôi quỳ xuống xin lỗi, còn bắt tôi phải cắt đi một ngón tay”

Dương Hồng Tinh chế nhạo khi nghe những lời này: “Vị bác sĩ thiên tài họ Diệp này thật táo bạo.”

Dương Kiếm Hùng vội vàng kéo anh cả nói: “Anh cả, Diệp Phi không phải người như vậy, hẳn là có hiểu lầm…”

“Diệp Phi không phải người như vậy, tức là nói chị dâu vu oan cho cậu ta sao?”

Cốc Oanh nhìn Dương Kiếm Hùng và chế nhạo.

“Trong lòng cậu, cậu là người muốn Thiên Tuyết chết nhất đúng không?

Trong lòng bà ta, ép Diệp Phi cúi đầu chữa trị cho con bà ta thì tốt hơn rất nhiều so với việc bà ta quỳ xuống van xin.

Bà ta cũng không tin rằng Trịnh Càn Khôn sẽ làm loạn với chồng mình vì Diệp Phi.

“Tôi muốn xem ai sẽ là người quỳ xuống xin sự giúp đỡ đây..”

Chưa đợi Dương Kiếm Hùng nói hết câu, Dương Hồng Tỉnh đã cười nhạt, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt ông ta.

Sau đó, ông ta chắp tay sau lưng, rời khỏi nơi này.

Bộ dạng thản nhiên như không có chuyện gì của ông ta cũng không che được bàn tay sau lưng đang nắm chặt đến mức nổi gân xanh.

Vào ngày thứ ba khi Dương Hồng Tỉnh và vợ lo lắng về tình trạng của con gái, mấy người Uông Kiều Sở cũng xuất hiện trong phòng chăm sóc đặc biệt.

“Cút, cút, cút hết cho tôi!”

“Rác rưởi, rác rưởi, bình thường người nào người nấy chém gió lên tận trời, đến lúc mấu chốt bảo mấy người đi giết con ả đó nhưng ai cũng cụp đuôi sợ hãi”

Sau một số điều trị, Hùng Tử đã kết nối được tay và chân của mình trở lại, nhưng không thể rời khỏi giường trong ba tháng.

Sau khi phẫu thuật, hắn cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng hản vẫn rất tức giận, thường xuyên trút giận lên những y tá.

Ngay cả những người thân cận của hắn cũng bị mắng té tát.

“Hùng Tử, anh tức giận đến vậy để làm gì?”

“Anh làm thế này là đang tự làm khó cho sự hồi phục của cơ thể mình”

“Dù có tức giận đến đâu, anh cũng phải chăm sóc bản thân”

Uông Kiều Sở mang theo mấy người Nguyên Họa bước vào, sau khi vây nhân viên y tế rời đi, anh ta bước tới và vỗ vai Hùng Tử.

Khuôn mặt của Uông Kiều Sở vô cùng khó coi khi nhìn thấy Hùng Tử bị băng bó thành xác ướp, tay chân bất động bằng thạch cao.

Nguyên Họa trong mắt cũng lộ ra vẻ tức giận.

Hùng Tử cũng được coi là người quan trọng trong phe họ, bây giờ bị người ta đánh thành thế này, thật sự có chút mất thể diện.

“Cậu Kiều Sở, Nguyên Họa!”

“Giết, giết bọn họ cho tôi, giết Tân Thế Kiệt, giết Diệp Phi, giết Thái Linh Chi”

Nhìn thấy mấy người Uông Kiều Sở, sự hung hăng của Hùng Tử càng trở nên mạnh mẽ hơn, tức giận gầm lên.

“Cậu Kiều Sở, giúp tôi giết hết bọn chúng”

Đây là lần thứ hai hắn bị người ta đánh gãy tay chân, hiện tại vẫn đang ở nhà nhưng lại bị chính người em họ của mình tấn công, đây là một điều nhục nhã đối với Hùng Tử.

Bình Luận (0)
Comment