Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 144

Chương 144:





Coi như Dương Diệu Đông không xử lý những loại sâu mọt này, Chương Đại Cường và Lâm Bách Thuận cũng không tha cho bọn họ.





Vào lúc 3 giờ chiều, tại cổng Kim Chi Lâm, Dương Diệu Đông tự mình đưa Diệp Phi về.





Anh ta cũng cáp lại giấy phép kinh doanh cho phòng bệnh.





Lưu Phú Quý lập tức hắp tấp treo lên, còn thuận tay chụp một tắm hình chung cho Diệp Phi và Dương Diệu Đông.





Cảnh sát trưởng Dương Kiếm Hùng đi cùng Dương Diệu Đông, so với một Dương Diệu Đông trầm ổn, Dương Kiếm Hùng khó gần hơn, trên người đầy mùi thuốc súng.





Anh ta đang nhìn Diệp Phi bằng ánh mắt sắc bén, như thể muốn tìm ra điều gì đó từ anh.





Nhưng mà anh ta không gián đoạn bắt cứ hành vi nào của Dương Diệu Đông.





“Diệp huynh đệ, Lý Vân Ba và Triệu Vinh Thăng đã nhận tội rồi, những hành vi nhận hối lộ phạm pháp trong quá khứ cũng đủ để bọn họ bóc lịch.”





Khác với một Dương Diệu Đông cao cao tại thượng của ngày hôm qua, hôm nay anh ta tôn trọng Diệp Phi đến mức cung kính: “Triệu Vinh Thăng thú nhận rằng chuyện này là do Đường Nhược Tuyết bảo cậu ta làm.”





Diệp Phi im lặng một hồi, không ngờ người phụ nữ kia thật sự nói được làm được, vận dụng quan hệ chiếm đoạt Kim Chi Lâm.





“Nhưng mà Đường Nhược Tuyết chỉ bảo cậu ta không cho cậu làm nghề y nữa, miễn cho cậu không dùng y thuật gây họa cho người xung quanh.”





Dương Diệu Đông đêm khẩu cung báo cáo chỉ tiết cho Diệp Phi: “Người tự mình ra tay, còn để Lý Vân Ba phối hợp mật thiết là Đông Dương của tập đồng Thiếu Đông.”





Diệp Phi cười nhạt một tiếng: “Triệu Đông Dương?”





Dương Diệu Đông cười gật đầu: “Xem ra người anh em hiểu rõ cậu ta.”





Trên mặt Diệp Phi hiện lên một tia giễu cọt, Triệu Đông Dương thực sự rất tàn nhẫn, mượn Đường Nhược Tuyết đã kích đuổi cùng giết tận anh, có tiến có lùi.





Bắt kể phòng bệnh có đóng cửa hay không, anh ta vẫn ly gián được anh và Đường Nhược Tuyết.





Dương Kiếm Hùng cũng nghiền ngẫm nhìn Diệp Phi, một người bị chính vợ mình gọi người đến đóng cửa phòng bệnh, trong cuộc sống muốn bao nhiêu thất bại có bấy nhiêu thất bại, muốn bao nhiêu uất ức có bấy nhiêu uất ức.





“Sở trưởng Dương, cảm on anh, để tôi tự xử.”





Diệp Phi không để ý tới vấn đề nữa, cười nhìn Dương Diệu Đông: “Hôm qua xảy ra chuyện gì?”





Dương Diệu Đông lập tức bắt tay Diệp Phi khi nghe câu nói: “Có mắt mà không biết núi Thái Sơn, đúng là có mắt mà không biết núi Thái Sơn.”





Anh ta cởi quần áo ra, để lộ bộ ngực dày với bốn vết bầm tím, đen và xanh, nhưng không gây tử vong.





Sau đó anh ta móc ra bùa hộ thân mà Diệp Phi đưa cho Tiền Thắng Hỏa.





Bùa hộ mệnh làm bằng giấy đỏ, nhưng lúc này đã biến thành một đống tro tàn.





Gió thổi qua, lập tức tung bay vô ảnh… Dương Kiếm Hùng có chút kinh ngạc: “Anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”





Dương Diệu Đông liếc nhìn em trai mình, sau đó nói về chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, sau khi rời khỏi nhà hàng Tuý Tiên, anh ta lái xe về nhà ngủ trưa.





Không biết vì điều gì, ngủ không dậy nổi, nhận thức rõ ràng, nhưng cơ thể và mí mắt quá nặng, giống như một ma ắn.





May mắn thay, lúc sắp chết ngạt, trái tim nóng rực mới khôi phục lại sự minh mẫn, anh ta mở mắt thở dốc.





Vì lý do này, anh ta cũng kiệt sức và đỗ mồ hôi.





Dương Kiếm Hùng lắm bẩm một câu: “Ma ấn cái gì chứ, chỉ là mệt quá thôi, có gì lạ đâu.”





“Im lặng.”





Dương Diệu Đông khiển trách em trai một câu sau đó tiếp tục.





Dương Diệu Đông lúc đó cũng cho là do kiệt sức, nhưng chạng vạng tối, hành vi của con gái anh ta đã khiến anh ta giật mình toát mồ hôi lạnh.





Đứa con gái bảy tuổi của anh ta thoa son đỏ của vợ, son môi thật rực rỡ chói mắt rồi dùng khăn trắng chơi trò kinh dị treo cổ tự tử.





Anh muốn lao đến nhưng chân nặng trĩu, không thể cử động được, may mà lúc nguy cấp trái tim anh ta đau nhói lên, điều này cho phép anh mở miệng gọi vợ đến cứu con gái.





Nghe đến đây, Dương Kiếm Hùng tròn mát kinh ngạc, không ngờ cháu gái mình lại chơi dại như vậy.





Nhưng anh ta vẫn không cho là có gì lạ, chẳng qua là trẻ con xem nhiều quá rồi bắt chước thôi.

Bình Luận (0)
Comment